Hai người có kỳ nghỉ rất vui bên nhau, trời nhá nhem tối, Lê Mẫn Tiên được Lý Thần Vũ cõng trên lưng sau một ngày chơi toàn trò mạo hiểm.
Nụ cười trên gương mặt bỗng thảng thốt và hốt hoảng, cô nheo mắt cố nhìn cho rõ. Ở phía trước là bố cô và Madam Pang đang đi song song tiến vào khách sạn.
Sự khó hiểu và có chút lo sợ, nhất là khi Lý Thần Vũ cũng thấy cảnh đó. Anh lập tức thả Mẫn Tiên xuống, rồi cả hai nhìn nhau hoang mang.
- Chắc là…họ biết chúng ta ở đây, nên…
Lý Thần Vũ không nghe cô nói hết, bước chân đi nhanh theo hai người kia. Lê Mẫn Tiên lòng cũng khó hiểu. Tại sao không có mẹ cô đi cùng, lại cũng chẳng thấy bố Lý Thần Vũ. Tình huống này éo le đến nỗi dù không muốn cũng dễ gây hiểu lầm.
Nhân viên khách sạn lên tiếng ngăn Lý Thần Vũ lại.
- Xin lỗi, anh không thể vào trong nếu không có thẻ.
Mẫn Tiên đi tới chỗ lễ tân.
- Tôi muốn tìm bố tôi, ông ấy là Lê Kỷ Chung.
Đối diện với cô gái xinh đẹp và mặc toàn đồ hiệu, nhân viên chỉ cười lấy lệ.
- Xin lỗi chúng tôi không thể tiết lộ thông tin khách hàng.
Nhưng người đó vẫn gõ máy tính và thở nhẹ một chút.
- Cũng không có ai tên như vậy ở chỗ chúng tôi.
Lý Thần Vũ lúc này rất khẩn trương, rõ ràng hai người kia đi vào đây. Anh lại lên tiếng:
- Huyền Pang, hoặc Madam Pang. Mẹ tôi!
Đồng thời anh lấy danh thiếp đẩy tới trước mặt cô lễ tân đó.
Lễ tân nhìn thấy danh thiếp có logo tập đoàn LY’S, tên có họ Lý, thì ngước lên nhìn Lý Thần Vũ đầy thăm dò. Mất mấy giây sau cô ta mới lên tiếng.
- Xin hỏi, anh đây và ngài Lý Liên Sơn có quan hệ gì không?
Ánh mắt Lý Thần Vũ chợt xao động, rồi đáp.
- Bố tôi!
Người nhân viên ngạc nhiên, thái độ kính cẩn khác vẻ hờ hững khi nãy.
- Thứ lỗi tôi không biết sớm, mời anh vào trong.
Lý Thần Vũ gấp gáp nên không có thời gian hỏi rõ nhân viên sao lại đề cập tới bố anh. Vừa bước nhanh vào, anh vừa nghi ngờ.
" Không lẽ Madam Pang dám lấy danh nghĩa của bố anh để đi thuê phòng, còn bố Mẫn Tiên… "
Thật sự không dám nghĩ thêm.
Mẫn Tiên khựng lại, cô không muốn bước tiếp. Nếu sự thật như cô nghĩ, thì cô sẽ đối mặt với bố mình thế nào, còn có mẹ kế của bạn trai, cô sẽ phải làm thế nào với Lý Thần Vũ.
Anh thấy cô ỉu xìu đứng đó, bèn nắm tay cô dắt đi.
- Dù có thế nào thì cũng phải làm rõ chuyện này. Em yên tâm, có anh ở đây rồi.
Cô nghe anh nói “có anh ở đây rồi” thì tin tưởng và nghe lời, niềm tin dù chuyện có ra sao thì Lý Thần Vũ cũng sẽ cùng cô chống đỡ. Thay vì đi về nghĩ ngợi 7749 tình huống, thì thà rõ ràng ngay và sớm luôn. Chuyện chưa chắc đã như họ nghĩ. Thế là cả hai cùng nhau đi vào.
Cả dãy này chỉ có một phòng ở cuối, chỉ những khách VVIP mới có thể thuê.
Càng lại gần cánh cửa, cả hai lòng đều thấp thỏm và có chút nặng nề.
Lý Thần Vũ đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, vừa định đẩy ra thì kinh ngạc nghe thấy giọng bố mình.
" Chẳng phải ông ấy đang ở Mỹ sao? Sao lại tới nơi lạnh giá này, và Lê Kỷ Chung và Madam Pang nữa?"
Mẫn Tiên thấy anh đang dừng lại nghe ngóng, cô cũng tiến lên đứng sát cạnh anh.
Ở trong phòng vang lên giọng nhàn nhạt của một người đàn ông.
- Không khỏe còn lặn lội tới đây, Lý Liên Sơn, anh đúng là cố chấp.
- Kỷ Chung, tôi quả thực tò mò, ở đây rốt cuộc thú vị cỡ nào, mà hồi đó Ái Phương bất chấp tới đây.
Lý Thần Vũ nhíu mày rất sâu, tại sao bố anh và bố Mẫn Tiên lại nhắc tới người mẹ đã mất của mình. Còn Mẫn Tiên rối như tơ vò và chưa hiểu gì hết. Chỉ thầm thở phào vì hóa ra bố cô không ở riêng với Madam Pang.
Trong phòng lại có người lên tiếng, là Madam Pang.
- Chủ tịch, ngài không được kích động. Chuyện cũ qua rồi, đừng nghĩ nhiều nữa.
Đây là cách xưng hô của hai vợ chồng nhà họ Lý. Huyền Pang luôn kính trọng gọi người là chồng mình là ngài chủ tịch, và xưng “em”. Nghe giọng điệu thậm chí còn bình thản khi Lý Liên Sơn nói tới vợ cũ.
Thật kì quặc!