Ý định đi vào trong bị dẹp bỏ, Lý Thần Vũ chăm chú nghe cuộc hội thoại sau cánh cửa. Thanh âm không quá rõ, phải tập trung mới nghe chính xác được.
Mẫn Tiên nhìn Lý Thần Vũ, cảm giác như chuyện anh và cô nghe lén cực kỳ nghiêm trọng bởi anh rất tập trung và vẻ mặt còn thoảng lo lắng.
***
- Tôi quả thực lo cho sức khỏe của anh, nhân tiện tới Pháp nên tạt qua một chút.
- Ừ, Kỷ Chung, anh là người duy nhất tới thăm tôi, và tôi cũng chỉ muốn gặp mỗi anh.
Lê Kỷ Chung cười cười.
- Giữa chúng ta không cần khách sáo, mấy chục năm làm bạn, tự hiểu rõ lòng nhau thế nào.
Madam Pang lên tiếng an ủi và tránh hiểu lầm.
- Chủ tịch, không phải không ai muốn thăm ngài. Là bệnh tình phải giữ kín, Tú Anh gần đây tiếp quản tập đoàn rất bận. …Còn… Thần, thằng bé cũng đang rất cố gắng, chứ không phải…
- Huyền, em không cần nói đỡ tụi nó. Thằng bé chắc cũng làm khó em nhiều. Sự thật là nó ghét người bố này. Cũng không trách nó được!
Lê Kỷ Chung nhấp một ngụm trà ấm, giọng có ý cười.
- Nhắc tới Thần Vũ, ở bên Mẫn Tiên nhà tôi rất tốt. Nhìn dáng vẻ con bé đúng kiểu người trẻ đang yêu đương vui vẻ. Mối nhân duyên này mong sớm có kết quả viên mãn, thân càng thêm thân. Tuổi hai đứa cũng không phải lớn quá, nhưng cũng không phải bé nữa.
- Ừ, Tú Anh có khi còn kết hôn sau em trai. Biết làm sao được, bố mẹ không tốt làm ảnh hưởng tiêu cực tới con cái. Nó ám ảnh tới mức chẳng thiết yêu đương. Có lẽ mất niềm tin nên không muốn dính vào chuyện tình cảm. Trái lại, Thần Vũ không yên tĩnh như chị, làm loạn như cào cào. Tốt nhất cả đời nó không nên biết. Tú Anh là đứa chín chắn và trưởng thành nhưng còn khủng hoảng một thời gian dài. Nếu Thần biết, không biết nó sẽ thành cái dạng gì nữa.
- Liên Sơn, tôi nói này, lỗi không hoàn toàn do anh, đừng nghĩ nữa. Hiện tại mới quan trọng.
Lý Liên Sơn thở dài, nét mặt thoáng buồn bã, nhận lấy ly trà Huyền Pang đưa tới gần.
- Chắc do yếu ớt lại có tuổi thành ra nghĩ nhiều, mà nghĩ về quá khứ nhiều hơn, để nhìn lại hơn nửa quãng đời mình đã sống như nào. Ái Phương ngoại tình một phần do người chồng là tôi không quan tâm vợ đủ nhiều. Thần Vũ giống tôi như vậy, thế nhưng tôi đã nghi hoặc nó không phải con mình. Kết quả giám định ADN chính xác nó là con Lý Liên Sơn tôi, vậy mà tôi vẫn không thể yêu thương nó. Mẹ nó sai, nó không có tội gì, nhưng không được bố coi trọng. Xin lỗi Kỷ Chung, con gái anh yêu con trai tôi, nhưng tôi lại nói như vậy. Mỗi lần nhìn thấy Thần Vũ, tôi luôn bị nhớ về quãng thời gian Ái Phương ngoại tình. Vì bà ấy ngoại tình trước rồi mới sinh ra nó.
Huyền Pang vuốt nhẹ lưng chồng, tuyệt đối yên lặng, người vợ này biết chồng mình không quên được vợ cũ, dù cho người vợ đó đã chọn phản bội.
Lòng ai cũng nặng trĩu, Lê Kỷ Chung nhìn bạn già, rồi mỉm cười trấn an.
- Con bé Mẫn Tiên rất hoạt náo, tụi nhỏ bên nhau rất yên ấm hài hòa, Thần Vũ sẽ được yêu thương theo một cách khác. Liên Sơn, không bao giờ muộn để yêu thương một ai đó, giờ anh bù đắp vẫn được mà. Tôi cũng sớm coi nó như con cái trong nhà, thằng bé cũng khác nhiều, còn biết dạ thưa xin phép tôi nữa. Dẫu sao cũng không thể phủ nhận, Ái Phương là một người mẹ tốt, nuôi dậy con cái mạnh khỏe lớn khôn. Người đã mất rồi thì thôi, anh nên dành tâm tư cho Huyền Pang mới phải.
Madam Pang ngồi cạnh chồng cười gượng gạo, mắt cụp xuống không tự tin để đối mặt. Lý Liên Sơn cầm tay vợ vỗ nhẹ.
- Phải, làm vợ tôi khiến em quá thiệt thòi rồi.
Hai mắt Madam Pang hơi đỏ lên, tay kia đặt lên trên tay chồng, nụ cười giãn ra thoải mái hơn một chút.
- Sức khỏe quan trọng, tâm tình tốt thì mới mau khỏe được. Chủ tịch, ngài phải sống mạnh khỏe!