Ân Ái Không Buông

Chương 60: Xinh lắm




Giữa đống tuyết lạnh âm độ, nhưng trong Lý Thần Vũ là sự ấm áp vô cùng. Tình yêu của hai người nhiều là anh thổ lộ trước, Mẫn Tiên ít khi chủ động tâm tình như vậy.

Gần trưa, hai người tới quán bar ngoài trời, nắng ấm hơn nên khách khá đông và nhộn nhịp. Họ hát hò nhảy nhót, có vũ công và cả nhạc, vài người phấn khích đứng lên bàn mở champagne. Phải nói là những người nơi đây đang bung xõa hết mình và làm những điều mà cuộc sống bình thường họ ít được thể hiện.

Mẫn Tiên kéo Lý Thần Vũ đứng lên, những vị khách xung quanh tặng hai người ly champagne vừa khui, cô cảm ơn nhận lấy, rồi cùng cụng ly với nhau.

Trong sự vui vẻ và náo nhiệt, không ai biết ai là ai, đôi trẻ cũng trở nên cởi mở hơn nhiều. Lý Thần Vũ vác Mẫn Tiên ngồi trên vai, đưa cô hòa vào cùng đám đông. Dự định ăn trưa nhẹ nhàng và vui vẻ tại đây một chút, thành ra ăn ít quậy nhiều.

Đứng gần bàn DJ, Mẫn Tiên chăm chú nhìn người ta chơi nhạc, một người ngỏ ý mời cô lên chơi cùng.

- Em muốn thử!

Lý Thần Vũ thả cô đứng cạnh DJ đang chỉnh nhạc, nhưng lấy kính râm đeo vào cho cô. Mẫn Tiên xinh như vậy, anh không thích đàn ông khác chăm chăm nhìn người phụ nữ của mình.

Mẫn Tiên chọn những bài nhạc Pháp và nhạc Nga đặc trưng và hơi dị, giai điệu lạ tai khiến mọi người ở dưới vỗ tay rần rần và lắc lư theo nhạc. Vài vị khách trên cáp treo ngang qua cũng hò hét hưởng ứng, một nhóm trượt tuyết cũng dừng lại quẩy cùng.

Dù hơi ghen tị nhưng Lý Thần Vũ công nhận ở đâu thì Mẫn Tiên của anh cũng có thể tỏa sáng. Cô ấy khá đa tài và năng nổ.

Anh nhấc bó hoa trắng trên bàn chỗ mình rồi tặng cho Mẫn Tiên, cô hớn hở cúi xuống hôn anh một cái, rồi nâng cao bó hoa và lắc lắc đầy khoe khoang.

Mẫn Tiên được mời một chai bia, cô khui ra và đưa tới miệng Lý Thần ở ngay sát dưới. Anh ngẩng cổ hứng lấy, rồi Mẫn Tiên cũng uống một ngụm. Ai nhìn cũng biết hai người là một đôi, và họ khá nổi bật vì là khách Á hiếm hoi ở quán bar giờ này.

Khá lâu sau Mẫn Tiên bị Lý Thần Vũ vác về khách sạn.

- Tưởng em đi máy bay mệt, không nghĩ có thể quậy thế. Nếu đi bar ban đêm thì em còn quậy cỡ nào nữa. Thật đáng để tưởng tượng.

- Cũng hơi mệt á, nhưng không phải do máy bay, là do anh hành em thôi.

Lý Thần Vũ cười tủm tỉm nhưng Mẫn Tiên vẫn cảm nhận được vì vai anh rung lên.

Về tới phòng, Mẫn Tiên cởi đồ ra. Không gian trong phòng ấm áp khác hoàn toàn cảnh tuyết dầy cộp ở ngoài.

Hai tay Lý Thần Vũ vòng qua eo ép cả người Mẫn Tiên sát vào người anh. Thấy ánh mắt hơi đỏ lên của bạn trai, Mẫn Tiên liền nhắc.

- Thôi nhé, anh có vẻ thiếu ngủ. Hì hục cả đêm rồi, giờ ngủ chút đi để lại sức mai còn chơi trò mạo hiểm.

- Một lần nữa thôi.

Mẫn Tiên không kịp cự tuyệt đã bị tấn công dồn dập. Lý Thần Vũ càng ngày càng nghiện cô, chỉ cần có cơ hội sẽ liền tranh thủ, thậm chí còn nghĩ ngoài Lê Mẫn Tiên ra sẽ khó có ai có thể hòa hợp và ăn ý với anh đến thế.

Đang cao trào thì điện thoại Mẫn Tiên đổ chuông, cô né sang và cầm lên nhìn. Là DeKao, nghĩ đội tuyển có việc quan trọng nên cô đưa tay chặn lấy miệng Lý Thần Vũ và nghe máy.

- Em nghe.

- Ừ, anh định để cả nhóm đi nghỉ dưỡng vài hôm. Giải đấu vừa rồi đã khá vất vả. Em sẽ đi cùng chứ?

Vì Mẫn Tiên là cô gái duy nhất, lại đã có bạn trai nên DeKao vẫn hỏi ý kiến cô xem thế nào, sợ cô sẽ bất tiện.

- Cả nhóm cứ đi chơi đi, em không đi cùng được ạ. Mọi người cứ thoải mái hết mình nhé, em sẽ tài trợ chuyến đi của team.

- Nếu có em thì sẽ vui hơn, em cũng góp công lớn trong chiến thắng lần này, nên mọi người muốn gần gũi em hơn.

Lý Thần Vũ áp tai nghe thấy hết, anh cong môi gọi nhỏ.

- Cục cưng!

Lại còn mơn trớn cổ làm Mẫn nhột, bật ra một tiếng cười khúc khích.

DeKao bên kia dĩ nhiên có nghe được, còn cảm giác Lý Thần Vũ cố tình cho mình thấy.

- Vậy…không phiền em nữa.

- Vâng, bye anh!

Thở dài một hơi, DeKao hơi buồn, vì sau trận chung kết thì Mẫn Tiên rất ít lui tới trụ sở nên khó để gặp cô.

Mẫn Tiên từng chối lời tỏ tình của DeKao, khi ấy cô đã nói:

" Trong một khoảnh khắc có lẽ chúng ta đều rung động, nhưng yêu thì không".

Lời nói của Mẫn Tiên như xát muối vào tim DeKao, có rung động là có cơ hội, nhưng cô dập tắt luôn rằng không yêu. Thà không rung động sẽ đỡ đau hơn nhiều.

Trận chung kết kết thúc, DeKao về nhà mấy ngày, là Ái Linh năn nỉ anh trai để tiện chăm sóc và hối lỗi vụ bàn tay bị thương. Thấy DeKao thở dài ở ngoài hành lang, Ái Linh lên tiếng.

- Thắng rồi mà còn buồn?

DeKao quay lại rồi ngồi xuống bệ tường, chân vắt chéo ngắm nghía bàn tay mình.

- Anh đâu có tham gia đấu lần đó.

Ái Linh dựa tường, tay khoanh trước ngực trêu chọc.

- Thì cũng chẳng phải buồn làm gì. Điều gì buồn thì đừng nghĩ tới nữa, tránh xa nó ra.

DeKao mỉm cười rồi nheo mắt nhìn em gái.

- Em đó, mồm miệng đỡ tay chân. Biết làm sao bây giờ, thứ làm anh buồn xinh đẹp lắm.