Lớp chuyên ngành an ninh mạng dành cho sinh viên năm ba thuộc Khoa Máy tính Đại học Công lập Thủ đô, khi tiếng chuông tan học vang lên hơn một trăm sinh viên lần lượt ra khỏi lớp học, một vài nam sinh viên là Alpha ngồi ở hàng ghế sau la ó với nhau, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn người đàn ông thanh nhã lạnh lùng đứng trên bục giảng.
“… Hà Viễn, 34 tuổi, giáo sư khoa máy tính, dạy năm hai và năm ba, nghe nói trước đây từng làm giáo sư địa chất ở Đại học Thủ Đô, sau này từ chức để theo đuổi đam mê, tập trung vào khoa máy tính, năm nay mới vừa lên chức phó giáo sư. Vóc dáng tốt vẻ ngoài đẹp trai, mặc dù là Beta nhưng rất được Alpha và Omega hoan nghênh. Là bố đơn thân, có một đứa con, ai hứng thú có thể thử theo đuổi, nhưng không chắc có thể thành công.”
“Được đó Gầy ơi, mới khai giảng không tới một tháng mà chuyện gì của người ta ông cũng biết hết rồi.”
“Phí lời, nghề của tôi mà lị. Ai ai, ai có hứng thú không? Có hứng thú thì tìm tôi, tôi cân hậu trường —— “
“Là sao?”
“Thì là giúp đỡ mấy việc nhỏ không đáng kể trong lúc theo đuổi đó, như là đặt hoa này, tìm kiếm thánh địa hẹn hò này… Còn tìm hiểu những sở thích cá nhân của giáo sư Hà, hình mẫu lý tưởng của thầy ấy là gì, tất cả những gì các ông muốn tôi đều có thể cung cấp.”
“Ông biết hình mẫu lý tưởng của giáo sư Hà?”
Có một giọng nam trầm ấm truyền đến từ bên cạnh, mọi người quay đầu lại liền thấy một nam Alpha mắt một mí làn da trắng trẻo vừa buộc lại mái tóc đen xõa tung khi ngủ gật vừa hỏi: “Giáo sư Hà thích gì anh cũng biết?”
“Thành, Thành Chiêu?” Người Gầy kinh ngạc đến mức nói lắp, sau đó vội vàng gật đầu: “Giá thị trường của giáo sư Hà rất cao, ngay cả những người ở lớp khác cũng thích thầy ấy, tin tức vẫn luôn bán chạy nhất… Khụ, nhưng từ trước đến giờ chưa ai có được giáo sư Hà.”
Mấy sinh viên nam cũng nhìn Thành Chiêu, cậu là đại biểu học sinh năm nhất của trường, vừa nhập học đã trở thành nhân vật nổi tiếng, không nghĩ tới cậu lại có hứng thú với giáo sư Hà.
Người gầy hỏi: “Cậu cũng thích giáo sư Hà à? Nếu như là cậu có khi lại theo đuổi được cũng nên ấy.”
Thành Chiêu nở nụ cười tươi, nâng mắt nhìn về phía người đàn ông trên bục giảng, khuôn mặt thanh tú trắng nõn, khí chất ôn hòa nhã nhặn mang theo chút lạnh lùng, khi cười sẽ dịu dàng như gió xuân, rất có hương vị chín chắn trưởng thành của đàn ông vừa qua ba mươi tuổi. Hơn nữa hắn còn mang theo cảm giác luôn sống trong tháp ngà sạch sẽ không chỉ hấp dẫn những sinh viên trong trường mà ngay cả sài lang hổ báo ở bên ngoài cũng bị thu hút.
Người gầy và mấy nam sinh viên thấy vậy đều biết Thành Chiêu thật sự phải lòng giáo sư Hà. Người gầy vui lắm, điều này có nghĩa rằng lại có thêm một vị khách tới cửa, vì vậy sán tới, nói cho cậu một vài tư liệu liên quan đến Hà Viễn.
…
Mấy nam sinh xì xào bàn tán dưới lớp học Hà Viễn đều biết nhưng hắn không quan tâm.
Màn hình điện thiết bị liên lạc sáng lên, Hà Viễn liếc nhìn, là tin nhắn bằng giọng nói Phó Thặng gửi tới, chuyển thành văn bản với nội dung như sau:
Hà Viễn, ba đến muộn! Sao ba vẫn chưa về?
Ba còn không về thì con sẽ đưa em gái sang nhà bác đó.
Cho dù bác có đuổi, cho dù ba Phó đến tận nhà cầu xin, chúng con cũng không về!
Hà Viễn! Sao ba không trả lời con!
Hà Viễn, ba mau trả lời đi, trả lời con đi, con sẽ tha thứ cho ba về muộn.
Hà Viễn đóng máy vi tính, tiện tay mở thiết bị liên lạc đánh vài dòng chữ: Hà Tiểu Nhị, con nghịch máy của ba Phó đúng không?
Bên kia nhanh chóng gửi sang một tin nhắn thoại, Hà Viễn vẫn chọn chuyển sang văn bản như trước, hắn không thích nghe giọng nói.
Không cho gội con là Hà Tiểu Nhị!! Con đã biết viết tên!
Hầy, thôi, không ầm ĩ với ba nữa.
Ba mau về đi, tất cả mọi người đang chờ ba đó, xế chiều phải sang nhà bác, đến tối còn phải đến nhà ba Phó, rất bận đó ba có biết không!
Hà Tiểu Nhị tên thật là Hà Ung, năm nay sáu tuổi, là con trai đầu lòng của Hà Viễn, giới tính Beta, không biết tính cách giống ai chứ vừa không giống hắn cũng chẳng giống Phó Thặng, từ nhỏ đã hiểu chuyện, cứ như bà mẹ già thích bận tâm chuyện này chuyện kia.
雍 (ung) – pinyin: yong – có nghĩa là hòa hợp, hài hòa
Nhất là năm ngoái hắn vừa sinh đứa thứ hai, là con gái, giới tính Alpha, bốc thăm theo họ của Phó Thặng, càng khiến cho Hà Tiểu Nhị lo lắng đến não cả lòng, bé tự ý thức mình là anh cả, đã sáu tuổi, cũng coi như chủ nhân một gia đình, trong nhà ngoại trừ Phó Thặng thì không ai khiến bé an tâm cả, vì vậy đã tiến hóa thành một bánh bao nhỏ tính tình nóng nảy.
Hà Viễn ngồi vắt chân, ngẩng đầu nhìn lại, mấy nam sinh ngồi cuối lớp đều đã đi, lúc này trong lớp học chỉ còn một người, hắn châm một điếu thuốc vừa hút vừa bình tĩnh trả lời Hà Tiểu Nhị.
Ờ, sắp về rồi.
Nhờ con chăm sóc em gái nha.
Hà Tiểu Nhị nhanh chóng trả lời bằng một tin nhắn thoại: Không cần nhờ, ba nhanh lên nha.
Khóe môi Hà Viễn ngậm cười, trong ánh mắt cũng là ý cười, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc đang bốc khói, khói bay lên che khuất khuôn mặt hắn tựa như một đóa hoa lan hồ điệp màu trắng nở rộ giữa sương mù mong manh buổi sáng sớm, mông lung thần bí, mỹ lệ thần thánh, vô cùng hấp dẫn động lòng người.
Thành Chiêu đi rồi quay lại, thấy Hà Viễn trong khung cảnh như vậy không khỏi ngừng thở, tim đập thình thịch, cậu lặng lẽ đi tới, tựa hồ có thể nghe thấy hương vị sạch sẽ tươi mới trên người Hà Viễn, cậu như bị đầu độc chậm rãi tới gần cần cổ Hà Viễn, vốn định ghé vào nhưng chợt nhìn thấy trên vị trí tuyến thể của Hà Viễn có một vết cắn còn chưa kết vảy.
Như bị tạt một gáo nước lạnh, Thành Chiêu bỗng nhiên tỉnh táo, nhìn chằm chằm vết cắn kia, tự an ủi trong lòng không liên quan đến mình, ai cũng biết giáo sư Hà gà trống nuôi con nhiều năm, có khi chỉ là tình một đêm cũng nên.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Hà Viễn.”
Đột nhiên một giọng nam trưởng thành xuất hiện trong lớp học dọa Thành Chiêu giật mình, cậu quay đầu nhìn lại, một người đàn ông cao lớn đứng trước cửa, trên trán có vết sẹo màu sắc trắng hơn làn da xung quanh, tay gõ cửa của y thả xuống, chỉ mấy giây sau Thành Chiêu cũng thấy rõ trên tay người đàn ông có vết sẹo bỏng.
Hà Viễn vừa quay đầu lại, không chỉ thấy Phó Thặng còn thấy cả Thành Chiêu không biết đã đứng sau lưng hắn từ bao giờ.
“Bạn học Thành?”
Thành Chiêu có chút kinh hỉ: “Giáo sư biết em ạ?”
Hà Viễn: “Đại diện sinh viên năm nhất phát biểu, hôm ấy tôi ngồi hàng đầu.”
Thành Chiêu có chút mất mát, nhưng cũng có chút vui vẻ: “Là em.”
Hà Viễn: “Có việc?”
Thành Chiêu: “Có, có vài vấn đề em vẫn chưa hiểu rõ muốn hỏi giáo sư Hà, không biết thầy có rảnh rỗi hay không?”
“Tôi lúc nào cũng rảnh.”
Thành Chiêu vui lắm, khiêu khích nhìn người đàn ông ngoài cửa, cậu đã coi đối phương là tình địch, có lẽ y chính là đối tượng 419 của giáo sư Hà, lúc này đang dây dưa không rõ.
“Về nhà ghi lại những vấn đề chưa rõ rồi gửi cho tôi, lần tới khi lên lớp tôi sẽ giảng lại một lần.”
“Dạ?” Thành Chiêu thất vọng, cậu còn tưởng hai người sẽ ngồi trong quán trà sữa hoặc tiệm cà phê để giải đáp thắc mắc.
“Còn vấn đề gì không?”
“Không…” Thành Chiêu mở miệng: “Giáo sư, lúc này thầy đang rảnh rỗi —— “
“Hà Viễn, em còn không đi là anh không trông được con nữa đâu đấy.”
Hà Viễn dập thuốc lá rồi vứt vào thùng rác, thu dọn tài liệu giảng dạy trên bàn, Phó Thặng tiến tới quen thuộc nhận lấy đồ đạc của hắn, mà Hà Viễn cũng đưa tới rất tự nhiên.
Thành Chiêu thấy thế trong lòng nguội lạnh, quan hệ giữa hai người còn thân mật hơn cậu nghĩ.
Hà Viễn vung vung tay: “Bạn học Thành, tuần sau gặp lại.”
Mấy ngày tới hắn không có lớp, Thành Chiêu lại là sinh viên năm nhất, không có cách nào đăng ký lớp chuyên ngành của Hà Viễn.
Phó Thặng khoác vai Hà Viễn đi ra khỏi lớp, Thành Chiêu hoảng hốt đi ra ngoài, ở trên đường gặp được Phó Thặng một cầm thiết bị liên lạc một tay cầm tài liệu giảng dạy đứng chờ Hà Viễn, tâm tính thiếu niên không nhịn được, cậu đi tới trực tiếp hỏi: “Chú có quan hệ gì với giáo sư Hà?”
Phó Thặng liếc nhìn Thành Chiêu: “Quan hệ chồng chồng đã được công nhận.”
“Không phải. Giáo sư Hà là bố đơn thân.” Thành Chiêu không chút nghĩ ngợi mà phản bác, não nhảy số trong tích tắc: “Chú, chú là chồng cũ của giáo sư Hà, chỉ là chồng cũ thôi…”
Phó Thặng sống đến trung niên, gặp qua không ít người trẻ tuổi tính cách ngông cuồng, kẻ đến trước mặt khiêu khích y không phải chưa từng có, trong quân đội năm nào y cũng dạy dỗ một hai người không biết điều, so ra Thành Chiêu thực sự không khác gì cậu học sinh cấp ba ấu trĩ.
Nhưng y bị câu “chồng cũ” khiến cho có chút tức giận.
Ánh mắt Phó Thặng mang theo áp lực, lạnh lùng nhìn Thành Chiêu, cũng nhìn về phía Hà Viễn đang bước ra từ trong siêu thị, cười gằn: “Có hai đứa rồi, chung sống cùng chồng cũ đấy.”
Biểu cảm trên mặt Thành Chiêu thay đổi, sắc mặt nhanh chóng sầm lại, bởi vì cậu cảm nhận được cảm xúc ngột ngạt từ trên người Phó Thặng, không tự chủ lùi về sau, khí thế trên người cũng yếu đi vài phần, hiện tại lại nghe y nói câu này càng thể hiện rõ quan hệ giữa hai người không đơn giản chỉ là bạn chịch.
Mắt thấy Hà Viễn càng ngày càng gần, Thành Chiêu không cam lòng, lưu lại một câu: “Thì không phải là chồng cũ à? Hiện tại không liên quan gì đến nhau, ngược lại là tôi còn trẻ tuổi hơn chú.” Dứt lời, xoay người rời đi.
Hà Viễn nghi hoặc nhìn bóng lưng Thành Chiêu: “Hai người quen nhau hả?”
Bị một đứa nhỏ không tính là tình địch khiêu khích, về điểm này Phó Thặng bỗng nhiên chẳng còn bực mình gì nữa: “Mới quen.”
Y nhìn Hà Viễn, người đã 34 tuổi nhưng chẳng khác gì hồi 26 27 tuổi, thậm chí càng thêm xinh đẹp động lòng người hơn ngày đó.
Đúng, xinh đẹp.
Không phải là sự dịu dàng nữ tính hóa, cũng không phải vẻ đẹp mềm mại của Omega, mà là một loại vẻ đẹp trí thức, dịu dàng trưởng thành, từ trong ra ngoài, vừa nhìn sẽ thấy ngay hắn thật là đẹp.
Không liên quan đến vẻ ngoài, không liên quan đến giới tính.
Hà Viễn như vậy sẽ hấp dẫn ánh nhìn của người khác, giữa lúc tráng niên, giữa lúc thanh xuân, dù là trong trường hay lăn lộn trong xã hội đều rất thành công, ai cũng bất giác yêu mến Hà Viễn, ai cũng vấn vương, ai cũng coi hắn là ánh trăng sáng trong lòng.
Nếu là Phó Thặng của bảy, tám năm về trước có lẽ lúc này y đã nổi cơn ghen, ham muốn độc chiếm cũng bùng phát, nhưng y tu thân dưỡng tính nhiều năm cuối cùng cũng được Hà Viễn mài mòn không còn tính xấu gì, tôn trọng Hà Viễn, cũng tin tưởng Hà Viễn.
“Buổi chiều không có lớp đúng không?”
“Em đã sắp xếp xong từ hai hôm trước rồi.”
“Dự án thì sao?”
“Sắp xếp xong xuôi, trước ngày mai họ sẽ không tìm em đâu.”
“Không cần chấm bài cho sinh viên nhỉ.”
“Vừa mới giao bài, tuần tới mới đến hạn. Anh nghĩ sinh viên đại học sẽ ngoan ngoãn làm bài tập về nhà ư?” Hà Viễn liếc mắt nhìn miết Phó Thặng: “Còn vấn đề gì không?”
Phó Thặng suy nghĩ một chút, “Không có chuyện bỗng nhiên phải họp chứ? Mấy đồng nghiệp kia có bỗng nhiên gọi cho em không?”
“Anh được rồi đấy.”
“Hết cách rồi, em có tiền án mà.”
Liên quan với điểm ấy, Hà Viễn xác thực chột dạ, trước đây hắn đã bỏ bom mấy lần họp mặt gia đình, đến muộn là chuyện thường như cơm bữa, cũng không biết có phải do mấy năm trước tinh thần luôn căng thẳng hay không, sau này buông bỏ được cả người hắn càng ngày càng lười nhác.
“Hà Tiểu Nhị, Phó Tiểu Tư đều đến nhà anh của em rồi à?”
“Vương Nguyên Diệu vừa lúc đi đón Quý Tiểu Cát tan học, thuận tiện đón Tiểu Tư và Tiểu Nhị luôn.”
Tên thật của Phó Tiểu Tư là Phó Tư Viễn, Phó Thặng tự mình đặt tên, không biết sau này Phó Tiểu Tư lớn lên sẽ có cảm tưởng gì, còn Hà Viễn lúc vừa sinh xong nghe vào có chút buồn nôn sến rện.
Hà Viễn mang theo túi đồ ăn vặt lên xe, xé một gói ra vừa ăn vừa nhai rôm rốp.
Phó Thặng cau mày: “Sao càng ngày em càng thích ăn mấy món thực phẩm rác thế nhỉ?”
Hà Viễn: “Anh già rồi, không hiểu được niềm vui sướng tuổi trẻ của bọn em.”
Phó Thặng: “Đồng chí Hà, anh chỉ lớn hơn em ba tuổi thôi.”
“Ba tuổi là khoảng cách lớn rồi. Anh sắp bốn mươi đến nơi rồi.”
Phó Thặng nói không lại Hà Viễn, lắc đầu một cái: “Em bị Hà Tiểu Nhị làm hư rồi đấy.”
Hà Tiểu Nhị thích lên mạng, mỗi ngày bị hạn chế trong một tiếng đồng hồ nhưng vẫn có thể học được rất nhiều từ lóng trên internet, sau đó sẽ dùng trong nhà ở trường học cũng dùng, thậm chí ngay cả khi nói chuyện với Quý Bạch Thư, Phó Lão Gia Tử và bà nội Phó bé cũng thích dùng mấy từ ngữ thịnh hành trên mạng, mấy vị tiên nhân nói chuyện rất kỳ quái.
Quý Bạch Thư còn đỡ, ít ra còn có công việc.
Nhưng người già như Phó Lão Gia Tử và bà nội Phó thì khác, già rồi không có gì để làm, ngày nào cũng đam mê lướt mạng, ngay cả thủ trưởng cũng vậy, còn đến trước mặt trêu chọc y.
Hà Viễn lại không đồng ý với quan điểm của Phó Thặng, hắn cảm thấy Hà Tiểu Nhị quá ngây thơ, cũng không chen mồm vào được, nguyên nhân thật sự là do tâm hồn của Phó Thặng quá già, đương nhiên hắn không nói thẳng, ừ hai câu, tiếp tục ăn khoai chiên.
Nhưng ăn được vài miếng khoai tây chiên hắn cũng ngừng vì thấy ngán.
Về cho Hà Tiểu Nhị với Quý Tiểu Cát xử lý nốt.
Xe sắp tới tiểu khu nhà Quý Bạch Thư, Phó Thặng và Hà Viễn đi xuống, trước tiên báo cho Quý Bạch Thư họ đã đến rồi mới lên lâu.
Vương Nguyên Diệu ra mở cửa mời hai người vào nhà, vừa vào bếp vừa nói: “Mấy đứa nhỏ xuống trung tâm thương mại dưới tầng chơi, Bạch Thư đi trông rồi, tí nữa sẽ về.”
“Không có chuyện gì, anh cứ bận tiếp đi.” Hà Viễn đến phòng khách mở game bắt đầu chơi.
Phó Thặng đi ngang qua ném ra một câu: “Chơi một ván là được rồi, đừng quên em bị cận đấy.”
Hà Viễn thuận miệng trả lời: “Biết rồi.”
Hà Viễn cận không nặng, hắn định để lên số cao một chút rồi làm phẫu thuật, bây giờ chỉ ngồi chơi trong chốc lát thôi.
Phó Thặng vào bếp giúp Vương Nguyên Diệu, hai tên đàn ông nói chuyện chính trị đến khí thế ngất trời, Hà Viễn quay đầu lại liếc mắt nhìn, lắc đầu một cái nói thầm: “Bệnh chung của đàn ông trung niên.”
Vừa thấy mặt nhau là bàn chuyện chính trị ngay được.
Tập trung chơi game, vừa xong một ván Quý Bạch Thư cũng đúng lúc đưa ba đứa trẻ về. Hà Tiểu Nhị và Phó Tiểu Tư vừa thấy Hà Viễn liền chạy như bay tới, tốc độ cực nhanh, bóng dáng nho nhỏ lảo đảo, đứa lớn dừng lại không chịu đến thân cận, đứa nhỏ chạy vượt lên ôm lấy chân Hà Viễn bi bô gọi “ba ơi”.
Hà Viễn ném điều khiển game, nhấc Phó Tiểu Tư lên đặt sang một bên, nhìn về phía Hà Tiểu Nhị đang tức giận rồi nói: “Ba đến muộn, ba xin lỗi.”
Hà Tiểu Nhị hầm hừ một tiếng, vẫn còn giận.
Hà Viễn thuần thục vuốt lông, lại nói một câu: “Ba không có thời gian xuống dười lầu tìm con, là ba không đúng.”
Hà Tiểu Nhị: “Còn cả Tiểu Tư.”
“Ừ, ba cũng xin lỗi Tiểu Tư.”
Lúc này Hà Tiểu Nhị mới hài lòng ngồi vào vị trí bên phải Hà Viễn, mở tay hắn ra rồi vui sướng nằm vào trong lòng ba.
Quý Tiểu Cát khoảng mười tuổi cao lên không ít, cũng trầm ổn không ít, ngoan ngoãn gọi một tiếng ‘chú Hà’ rồi cũng ngồi xuống bên cạnh.
Quý Bạch Thư: “Nghe Tiểu Nhị nói chiều nay bọn em về nhà họ Phó dùng cơm?”
Hà Viễn: “Ừm.”
Quý Bạch Thư: “Bàn chuyện phục hôn?”
Hà Viễn kinh ngạc: “Em không nói chuyện này với Tiểu Nhị.”
Quý Bạch Thư: “Nửa cái thủ đô này đồn đãi cả rồi, lúc em đồng ý phục hôn Phó Thặng gặp ai cũng khoe một tiếng bắt người ta chúc phúc, có mấy người không biết còn phải lên mạng tra thông tin phòng ngừa Phó Thặng dọa mình.”
Tuy rằng khi Phó Thặng thông báo rất nhiều người có phản ứng đầu tiên là ‘thì ra Phó trung tướng còn chưa phục hôn’, dù sao năm đó chuyện ly hôn này nháo rất lớn, sau này đứa đầu đứa thứ hai cũng sinh ra rồi, nói chưa phục hôn ai tin?
Trời mới biết mấy người vẫn chưa phục hôn.
Hà Viễn nghĩ thầm đúng là chuyện Phó Thặng sẽ làm ra, tâm lý mạnh mẽ, kẻ lúng túng vĩnh viễn là người khác.
“Anh cũng nghĩ là hai người sớm đã phục hôn.”
Hà Viễn cúi đầu đối diện với đôi mắt đen sáng long lanh của Hà Tiểu Nhị, vỗ vỗ cái mông của bé nói: “Đưa Phó Tiểu Tư sang bên cạnh chơi.”
Hà Tiểu Nhị: “Ba sợ con nghe chuyện yêu đương ái hận tình cừu của ba với ba Phó hả? Không cần che giấu, con biết hết.”
Ái hận tình cừu? Hà Viễn híp mắt: “Con biết cái gì?”
Hà Tiểu Nhị: “Ba với ba Phó ly hôn, con và Tiểu Tư đều là con riêng chưa kết hôn đã có.”
Lần này ngay cả Quý Bạch Thư cũng kinh ngạc làm sao Hà Tiểu Nhị lại có vốn từ ngữ phong phú như thế, thằng bé mới sáu tuổi, sao biết nhiều như vậy? Sau khi kinh ngạc, Quý Bạch Thư nhìn Hà Viễn nói: “Bình thường hai người nói chuyện không tránh trẻ con à?”
Hà Viễn có chút oan uổng: “Phó Thặng chưa bao giờ thảo luận những chuyện này với em.”
“Hà Tiểu Nhị, con nghe được những câu này ở đâu?”
“Tùy tiện nghe thôi ạ.” Hà Tiểu Nhị vừa nghịch trên mặt Phó Ttiểu Tư vừa trả lời.
Nhìn dáng vẻ thằng bé không giống nói dối, nên một đứa trẻ sáu tuổi sao lại biết những chuyện này? Ai cố ý nói những câu này trước mặt thằng bé? Nếu tâm lý Hà Tiểu Nhị yếu đuối thì đã sớm tổn thương rồi.
Hà Viễn có chút tức giận, loại trừ từng ứng cử viên ở trong lòng, Quý Tiểu Cát giải đáp nghi ngờ của hắn: “Mấy bà đó không phải cố ý, trà dư tửu hậu, nói chuyện phiếm bị Hà Tiểu Nhị nghe được thôi.”
Hà Viễn: “Nói chuyện phiếm không tránh trẻ con?”
Vẻ mặt Quý Tiểu Cát phức tạp: “Có khi mấy bà đó không biết…”
Hà Viễn không hiểu, lời nói của Quý Tiểu Cát mang thâm ý.
“Bởi vì Hà Tiểu Nhị rất hòa hợp với hội nhóm của mấy bà dì, còn là bạn thân của mấy bả, nên là… Như kiểu bạn thân chốn khuê phòng ấy.” Nhớ tới hình ảnh kia vẻ mặt Quý Tiểu Cát càng phức tạp hơn.
Vẻ mặt của Hà Viễn và Quý Bạch Thư trong nháy mắt trở nên quái lạ, cùng nhau nhìn về phía Phó Tiểu Tư béo nộn và Hà Tiểu Nhị, đột nhiên nhận ra tay nhỏ chân nhỏ của Phó Tiểu Tư và Hà Tiểu Nhị sạch sẽ, rõ ràng vừa đi chơi về nhưng lại không có mồ hôi, khuôn mặt trắng hồng, rất giống một Omega.
Sau một khắc, bọn họ nhìn thấy Hà Tiểu Nhị móc ra một cái khăn tay nhỏ từ trong túi rồi lau mặt lau tay cho Phó Tiểu Tư.
Sống ba mươi mấy năm, cũng đã sinh đứa nhỏ, Hà Viễn và Quý Bạch Thư cũng là Beta nhưng chưa bao giờ tinh tế như vậy, còn không bằng một bé trai sáu tuổi.
Quý Bạch Thư: “Hà Viễn, con trai em… Có chút mùi vị quý phu nhân.”
Hà Viễn chống cằm, suy nghĩ một chút nói rằng: “Ham muốn cũng khác chúng ta, cũng rất thú vị.” Hắn bắt đầu tưởng tượng vẻ mặt của Phó Thặng mười mấy năm sau khi nhận ra bộ mặt thật của Hà Tiểu Nhị.
Nhất định sẽ náo loạn.
Phòng khách trong nháy mắt rơi vào lặng im, mãi đến tận khi mấy lão đàn ông trong phòng bếp đánh vỡ yên lặng, gọi vào ăn cơm, một đám người mới làm như không có gì xảy ra, bỏ qua chuyện này đứng dậy đi ăn cơm.
Hết chương 18.