Quý Bạch Thư nhìn chằm chằm bụng Hà Viễn rất lâu.
Hà Viễn bình thản ung dung, chăm chú đọc sách của mình, từ lâu đã học được cách không để ý đến ánh mắt của Quý Bạch Thư.
Quý Bạch Thư hỏi: “Năm tháng rồi à?”
Hà Viễn: “Chính xác mà nói, 22 tuần.”
“Hơi nhỏ.” Quý Bạch Thư không nhớ rõ quá trình mình mang thai rồi sinh ra Quý Tiểu Cát, trong ấn tượng từ những bộ phim truyền hình của anh, những người mang thai thường có cái bụng rất lớn.
So ra thì bụng Hà Viễn tròn trịa, không khác gì một quả bóng đá.
Hà Viễn lật trang: “Bác sĩ nói nó rất khỏe mạnh.”
Quý Bạch Thư như một đứa trẻ đang tò mò, “Em đang đọc cái gì đấy?” Anh đến gần nhìn tên sách: “Cẩm nang cho người mang thai? Em còn đọc cả cái này?”
Hà Viễn liếc anh một cái: “Rất kỳ lạ à?”
“Có chút kỳ lạ.”
Chủ yếu là Hà Viễn mang cho anh cảm giác rất giống một người không biết phải làm thế nào để trở thành một người cha, hắn thiên về Alpha nhiều hơn nhưng lại bất ngờ có thai như nhiều Beta khác, rất khó để chấp nhận sự thật, trước sau vẫn vờ như không biết từ chối chấp nhận sự thật.
Lúc này ngoài cửa sổ, có hai người từ bãi đậu xe đang đi tới, Quý Bạch Thư liếc nhìn rồi nói với Hà Viễn: “Kia có phải là hai chị em Phó Gia Tịnh và Phó Gia Kỳ không?”
Hà Viễn nhìn theo phương hướng của anh: “Là họ.”
Quý Bạch Thư không rõ: “Bọn họ tới chỗ này làm gì?”
Hà Viễn: “Nơi công cộng, ai cũng có thể tới.”
Quý Bạch Thư: “Không phải nói cái này, chỗ này cũng không phải khu trung tâm. Phó Gia Tịnh luôn lăn lộn ở khu trung tâm rất ít xuất hiện ở vùng ngoài đường vành đai như thế này, anh sợ cô ta tới tìm em.”
“Không cần phải lo về Phó Gia Tịnh, cô ta không thích em.” Hà Viễn cũng không ngẩng đầu lên, trả lời.
Quý Bạch Thư ngẩng đầu liền thấy hai chị em Phó Gia Kỳ đi vào cửa, cũng chú ý tới bên này, cùng nhau lại đây. Đầu tiên Phó Gia Kỳ gọi Hà Viễn một tiếng “anh”, thái độ coi như lễ phép tôn trọng, còn Phó Gia Tịnh cúi đầu không có ý định tiến lên, cô ta bị Phó Gia Kỳ đẩy một cái mới miễn cưỡng tiến lên chào hỏi, gọi một tiếng “chị dâu họ”.
Phó Gia Kỳ lườm cô ta một cái, trên mặt Phó Gia Tịnh lộ vẻ oan ức.
Hà Viễn ngẩng đầu nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: “Tôi đã ly hôn với Phó Thặng rồi.”
Phó Gia Tịnh đối diện với ánh mắt của hắn, cứ như là chuột thấy mèo, co rụt vai lại rồi lí nhí gọi một tiếng “anh Viễn”.
Buồn cười là cô ta còn lớn hơn Hà Viễn một tuổi.
Hà Viễn có chút khó hiểu với thái độ tránh còn không kịp của Phó Gia Tịnh, rõ ràng trước khi hắn ly hôn với Phó Thặng cô ta luôn ôm thái độ coi thường với hắn, không đoán ra nguyên nhân vì sao Phó Gia Tịnh thay đổi thái độ hắn cũng lười nghĩ tiếp, cũng không phải chuyện gì quá quan trọng.
Phó Gia Kỳ: “Anh Viễn, em đưa chị đến để ra mắt người yêu, những người khác cũng đang ở nhà hàng trên tầng, nếu anh và Quý viện sĩ không ngại thì cùng lên ăn bữa cơm.”
Hà Viễn tặng vài câu chúc phúc, sau đó khéo léo từ chối.
Phó Gia Kỳ cũng không bất ngờ với kết quả này nhưng vẫn nán lại hàn huyên, trong lúc lơ đãng lại nhắc tới Phó Thặng đang làm thí nghiệm pheromone, nói được một nửa lại bị Hà Viễn cắt ngang, “Đừng để mọi người đợi lâu.”
Phó Gia Kỳ có chút ngượng ngùng, Phó Gia Tịnh đã không nhịn được, nhanh chóng nhỏ giọng nói một câu rồi chạy trối chết.
Hà Viễn nhìn bóng lưng Phó Gia Tịnh thêm mấy lần, Phó Gia Kỳ tưởng hắn để ý nên chủ động giải thích: “Chị ấy… Hiện tại chị ấy hơi sợ anh.”
Hà Viễn nhíu mày: “?”
“Thật đấy.” Phó Gia Kỳ bất đắc dĩ nói: “Tính cách Phó Gia Tịnh chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sau khi chị ấy nghe chuyện về nhà họ Hạ và nhà họ Phương sợ đến bệnh nặng một trận. Từ sau đó bắt đầu rất sợ anh, cũng là do chị ấy có tật giật mình, đáng đời chịu tội.”
Hà Viễn không tỏ rõ ý kiến, trước sau hắn vẫn không có cảm giác gì với Phó Gia Tịnh.
Phó Gia Kỳ do dự một chút, vẫn nói với Hà Viễn một cách đầy trịnh trọng: “Trước đây không đủ tôn trọng anh, em rất xin lỗi.”
Hà Viễn lẳng lặng nhìn cậu ta, một hồi lâu sau đáp một tiếng.
Phó Gia Kỳ lộ ra một nụ cười, “Sau này có việc gì anh có thể tìm em hỗ trợ. Vậy… Em đi trước, gặp lại sau.”
Quý Bạch Thư chống cằm nói: “Thái độ của người nhà họ Phó với em thay đổi rất nhiều, là vì Phó Thặng?”
Hà Viễn: “Anh, anh thành thuyết khách cho Phó Thặng từ bao giờ thế? Hôm nay anh nói về anh ấy hơi bị nhiều đấy.”
Quý Bạch Thư: “Anh lo em vì muốn vạch rõ giới hạn với Phó Thặng mà không chấp nhận y động viên tin tức tố, qua một hai tháng nữa đứa bé sẽ cần tin tức tố của một người cha khác.”
Hà Viễn: “Em sẽ không lấy sức khỏe của mình ra để đùa giỡn.”
Quý Bạch Thư do dự một chút: “Vậy đến cùng là em nghĩ như thế nào?”
Hà Viễn: “Trước tiên cứ vậy đi đã. Em chưa muốn phục hôn, cũng không phải không gặp.”
“Dây dưa dài dòng, không thẳng thắn.” Quý Bạch Thư không muốn quản chuyện yêu đương giữa Hà Viễn và Phó Thặng, nhưng hai người họ cù nhây mấy tháng không có kết quả gì cũng làm người xem sốt ruột. “Trong lòng em đang do dự, nguyên nhân chính vẫn là vì tin tức tố.”
Hà Viễn không đáp lời, ngầm thừa nhận.
Quý Bạch Thư muốn nói lại thôi.
Hà Viễn: “Anh, không nói ra được thì thôi.”
Quý Bạch Thư nản lòng, quả nhiên anh không làm người khuyên nhủ được, anh sờ mũi một cái, nói: “Anh nghe Phó Thặng nói, anh đang chăm chú làm việc, y cứ cằn nhằn như có như không ở bên tai, toàn mấy chuyện liên quan đến em, anh cũng mới biết chuyện trước kia của hai người.”
Hà Viễn kinh ngạc: “Anh ấy còn đi quấy rối anh?”
“Không phải, y là bệnh nhân của anh, là nhóm Alpha đầu tiên được thử nghiệm thuốc ức chế giới đoạn Alpha kiểu mới, đã tiến vào giai đoạn thứ hai… Em không biết?”
Hà Viễn sững sờ lắc đầu, cau mày hỏi: “Đây là cái gì?”
Quý Bạch Thư: “Là thí nghiệm anh khởi xướng, trước mắt vẫn chưa thành công, Phó Thặng biết anh đang làm thí nghiệm nên chủ động muốn tham gia nhóm thí nghiệm đầu tiên. Trước đó đã qua giai đoạn thứ nhất, chính là một năm trước khi hai người… Khụ, nhập viện lần đó, lúc ấy anh còn không biết y là Alpha của em.”
Một năm trước… Hà Viễn nhớ khi đó Phó Thặng bị thuốc hướng dẫn ép tiến vào kỳ động dục, bị giam trong phòng ở nhà họ Phó.
“Thuốc ức chế giới đoạn Alpha kiểu mới có hai giai đoạn thí nghiệm, nếu thí nghiệm thành công, Alpha sẽ không bị pheromone của Omega hướng dẫn nữa, dù có là Alpha và Omega phù hợp trăm phần trăm cũng có thể cưỡng ép gián đoạn mà không lo sẽ bị rối loạn pheromone.”
“Không phải dùng thuốc ức chế kiểu mới là được rồi sao?”
“Thuốc ức chế kiểu mới quả thật có thể ức chế kỳ động dục của Alpha và Omega mà không làm ảnh hưởng đến pheromone, nhưng họ vẫn sẽ bị hấp dẫn khi Alpha và Omega có độ phù hợp cao. Người bình thường cả đời dùng thuốc ức chế kiểu mới không thành vấn đề, nhưng nó không phù hợp khi quân nhân phải chấp hành nhiệm vụ. Trước đó quân nhân đã trải qua huấn luyện, nhưng nếu gặp Omega có độ phù hợp cao sẽ không chống đỡ được quá lâu, cho dù cố gắng chịu đựng được thì sau này cũng sẽ tạo thành tổn thương nhất định đối với tuyến thể.”
Quý Bạch Thư nói: “Bồi dưỡng một quân nhân đặc nhiệm tốn rất nhiều công sức, tiền bạc, tài nguyên vô số, nhưng lại có nhược điểm trí mạng là tin tức tố… Nên công việc của anh chính là tìm ra một phương pháp hoàn toàn cắt đứt mối liên hệ giữa Alpha và Omega.”
Hà Viễn sửng sốt: “Phó Thặng chưa từng nói với em.”
Một năm trước đã bắt đầu tham gia thí nghiệm sao?
Quý Bạch Thư: “Trước mắt thí nghiệm vẫn đang tiến triển, cái khác anh không nói nhiều, anh nghĩ em nên biết chuyện này. Đúng rồi, anh còn muốn nhờ em một việc.”
“Gấp cái gì?” Trong lòng Hà Viễn có chút loạn, không hề để ý cách Quý Bạch Thư chuyển đề tài có bao nhiêu vụng về.
Quý Bạch Thư: “Anh có một người bạn, trùng hợp ở dưới lầu nhà em, em giúp anh để ý chút. Đúng rồi, hắn là bác sĩ khoa sản, cũng là beta.”
Hà Viễn nhìn Quý Bạch Thư đầy nghi ngờ, luôn cảm thấy anh đang cười trộm.
***
Hà Viễn đi gặp người bạn mà Quý Bạch Thư nói, tên Chu Vọng Tây, khí chất thanh cao lạnh lùng còn mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, y thuật cao siêu, bị số tiền lớn đả động thay đổi công việc, chuyển từ tỉnh khác lên thủ đô.
Vì không quen hoàn cảnh xung quanh nên anh ta tìm đến Quý Bạch Thư nhờ giúp đỡ, Quý Bạch Thư nghĩ bên cạnh Hà Viễn cần có một bác sĩ khoa sản chuyên nghiệp túc trực, liền đẩy người đến chung cư Hà Viễn đang thuê.
Đầu tiên Hà Viễn dẫn người đến nhà hàng gần đó ăn cơm, thuận tiện nghe cố vấn một vài tri thức trong thời gian mang thai.
Gặp mặt hàn huyên vài câu, Hà Viễn nhận ra Chu Vọng Tây cũng chọn học môn tự chọn là lập trình, hai người đều rất hứng thứ với thứ ngôn ngữ cấp cao không quá phổ biến trong đại chúng, quan điểm giống nhau nên hai người trao đổi phương thức liên lạc, ở chung rất vui vẻ.
Sau đó Hà Viễn hẹn Chu Vọng Tây đi ăn cơm mấy lần, đều ở những nơi đông đúc nhiều người qua lại, hai người cũng không có ý định tránh né những người khác, cũng bị “không ít” người quen nhìn thấy. Những “người quen” này biết Hà Viễn, nhưng chưa chắc Hà Viễn đã biết hết những người cùng tầng lớp với Phó Thặng.
Đám người kia ít nhiều gì cũng từng nghe người lớn trong nhà kể về ân oán giữa Hà Viễn và hai nhà Phương Hạ, cũng hiểu rõ hai gia tộc kia rớt đài có liên quan đến Hà Viễn, lúc nào cũng bị dạy dỗ đừng có chọc vào Hà Viễn, lại càng không được trêu chọc Beta ở bên ngoài, miễn cho ngày nào đó không cẩn thận gây rắc rối liên luỵ toàn gia.
Bọn họ không dám trêu chọc Hà Viễn, nhưng vẫn có thể buôn chuyện, vừa thấy cảnh này ai cũng hăng máu, mọi người đều biết vài chuyện về Phó Thặng và Hà Viễn, hai người dù đã ly hôn nhưng dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, ngày nào Phó Thặng cũng xuất hiện lấy lòng Hà Viễn, nhưng vẫn không thể nào chuyển chính thức.
Chuyện này mới hay ho làm sao, bây giờ còn không tám vài câu chỉ sợ sau này không có cơ hội.
Đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông xa lạ xuất hiện bên cạnh Hà Viễn, còn là một Beta có cùng giới tính với Hà Viễn, nghe nói hai người cũng đã ra mắt người nhà Hà Viễn rồi, đi gặp người nhà thì hai người có quan hệ gì?
Phó Thặng đã bị đá!
Vì vậy đám con ông cháu cha vừa quay đầu đã tuồn chuyện này ra khắp các chốn ăn chơi một cách bài bản như có văn mẫu, chưa đến một ngày người trong giới đã biết Hà Viễn có người mới, Phó Thặng mới lên trung tướng đã bị vợ đá đầy thảm hại, sự nghiệp đắc ý tình trường thất ý, vừa mất vợ lại vừa mất con.
Lúc ấy Phó Thặng còn đang tiến hành thí nghiệm giai đoạn thứ hai trong phòng thí nghiệm, cách ly hoàn toàn, không hề biết thế giới bên ngoài đã xảy ra những gì, mãi đến tận khi được cho vào thăm nom Phó Gia Kỳ mới lo lắng kể cho y biết về lời đồn này.
Mặc dù Phó Thặng không tin nhưng cũng đuối lý không cãi lại được, Hà Viễn không chịu phục hôn, y không có danh phận khó tránh khỏi hoảng hốt, vì vậy nói bóng nói gió hỏi Quý Bạch Thư chuyện về Chu Vọng Tây.
Quý Bạch Thư vừa nghe đã hiểu, anh liếc nhìn mắt Phó Thặng, nhún vai nói: “Vọng Tây là ân nhân của tôi và Quý Tiểu Cát, nhưng cậu cứ yêu tâm, anh ấy là người lịch thiệp, gia giáo rất tốt, nhất định sẽ không làm thương tổn Hà Viễn. Tuy anh ấy là Beta nhưng cũng từng luyện võ, có thể bảo vệ Hà Viễn. Dù là bác sĩ nhưng lúc học đại học cũng từng chọn học lập trình, rất có tiếng nói chung với Hà Viễn. Hà Viễn cũng có ấn tượng rất tốt về anh ấy, cậu cứ yên tâm, bọn họ chung đụng rất được.”
Phó Thặng sầm mặt, y biết lời này của Quý Bạch Thư có thêm mắm dặm muối nhưng vẫn như câu nói kia, y đuối lý, không danh phận, lại không thể lập tức xuất hiện bên cạnh Hà Viễn đánh đuổi mấy con ruồi vo ve xung quanh.
Thí nghiệm giới đoạn nhất định phải tiếp tục tiến hành, y chỉ có thể bị kẹt ở trong viện nghiên cứu khoa học, vừa lo lắng vừa tìm bạn bè hữu hỗ trợ truyền tin tức, ngay cả Phó Gia Kỳ cũng bị giao cho trọng trách nặng nề.
Đương nhiên Hà Viễn không biết những chuyện này.
***
Hôm ấy chuông cửa bị ấn vang, Hà Viễn đi tới mở cửa, cửa mở ra Phó Thặng phong trần mỏi mệt xuất hiện bên ngoài.
Phó Thặng mệt mỏi khó giấu, trên quần áo vẫn còn bụi bặm đọng lại, vừa thấy Hà Viễn y nâng tay chạm lên hai má hắn, khẽ nói: “Xin lỗi, hôm qua anh bị bắt đi thẩm vấn vài chi tiết nhỏ trong nhiệm vụ, chưa kịp nói cho em.”
Hà Viễn đáp một tiếng, tránh ra nhường lối.
Phó Thặng đóng cửa cười nói: “Mấy ngày không tắm rồi, mùi quá. Anh đi tắm trước.”
Hà Viễn nói quần áo để trong tủ, Phó Thặng tự vào nhà lấy rồi đi tắm. Sau khi tắm xong đi ra, Phó Thặng từ phía sau ôm chặt lấy Hà Viễn đang ngồi trên ghế sa lông, thấy hắn đang cầm thiết bị liên lạc trong tay nói chuyện với người khác, y chỉ kịp liếc giao diện trò chuyện vì Hà Viễn nghiêng người che mất rồi thoát ra ngoài.
Phó Thặng cảm thấy có chút lạ nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, y sờ sờ bụng Hà Viễn, “Giai đoạn trước và sau nhiệm kỳ mới bao giờ cũng bận rộn nhất, hiện tại cơ bản đã ổn định lại, thời gian sau anh sẽ không nhận nhiệm vụ ở ngoại tỉnh nữa.”
Hà Viễn mất tập trung đáp một tiếng.
Phó Thặng liếc mắt nhìn hắn, lại nói: “Bác sĩ nói, bảy tháng cần được Alpha động viên tin tức tố, anh đã chiết xuất tin tức tố ra. Nếu em không thích anh cắn trực tiếp lên tuyến thể thì có thể dùng chiết xuất trong ống nghiệm tiêm vào từ bên ngoài.”
Hà Viễn: “Ừm.” Dừng một chút, hắn gợi chuyện: “Anh tham gia thí nghiệm giới đoạn?”
Thí nghiệm giới đoạn do Quý Bạch Thư tiếp nhận phụ trách, nên Hà Viễn có thể biết cũng lạ. Tay Phó Thặng phủ lên mu bàn tay Hà Viễn, nắm lấy ngón tay của hắn: “Tuần trước vừa kết thúc giai đoạn cuối cùng, lại bị giao thêm nhiệm vụ vẫn chưa kịp bàn giao, nhưng tuần sau vẫn phải đi xét nghiệm để xác định thí nghiệm đã thành công.”
“Khó chịu sao?”
“Vẫn được.”
Nhất thời không nói thêm được lời nào, hai người đều không phải người nói nhiều, giờ khắc này không tìm được tiếng nói chung, vì vậy đều trở nên trầm mặc. Phó Thặng chen vào ghế sô pha, hơn nửa người đặt ở bên dưới Hà Viễn cẩn thận đỡ lấy hắn, sau đó y chôn mặt vào hõm vai sát bên cổ Hà Viễn, hít sâu một hơi, nằm sấp không động đậy.
Hà Viễn cảm nhận được Phó Thặng đang chán nản, mắt thường thôi cũng đủ thấy tinh thần y uể oải suy sụp, hắn giật giật vai: “Đi ngủ đi.”
Phó Thặng: “Anh rất nhớ em, cho anh ôm một lát.”
Hà Viễn nghiêng mặt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Phó Thặng trong phút chốc, thiết bị liên lạc lại sáng lên, hắn quay đầu lại, tránh tay ra, nói: “Ôm xong thì đi ngủ đi, em còn có chút việc.”
Trong khoảnh khắc thiết bị liên lạc sáng lên, Phó Thặng lặng lẽ mở mắt ra nhìn, chỉ thoáng thấy một tin ngắn, hình như là hẹn Hà Viễn tỉ mỉ đàm luận, không thấy rõ ký tên là ai, nhưng giọng điệu có vẻ rất thân thiết, chẳng lẽ là Quý Bạch Thư?
Nếu như là Quý Bạch Thư, Hà Viễn không cần thiết phải tránh y như thế.
Phó Thặng tâm thần không yên, im lặng dời thân thể, Hà Viễn vỗ vỗ cánh tay y rồi đứng dậy đi vào thư phòng.
Mấy phút sau, Phó Thặng nheo mắt lại, mặt lạnh rón rén bước đến trước cửa thư phòng, nắm chốt cửa muốn vặn ra, nhưng y phát hiện Hà Viễn đã khóa trái cửa từ bên trong, y tựa lên ván cửa nhưng cách âm quá tốt, không nghe được gì, cuối cùng ôm đầy một bụng tâm sự quây về phòng ngủ.
Có lẽ là quá mệt mỏi, y ngủ rất nhanh, còn nằm mơ.
Cảnh trong mơ xuất hiện quảng trường lớn ở một trung tâm thương mại, người đến người đi, Phó Thặng liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy Hà Viễn giữa đám người. Trong lòng Hà Viễn ôm một thằng nhóc mập mạp, hắn ngẩng đầu nhã nhặn nở nụ cười với y, cõi lòng Phó Thặng tràn đầy hạnh phúc đi tới, đột nhiên có một người vượt qua y chạy như bay về phía trước, nhận lấy thằng nhóc trong lòng Hà Viễn, rồi đặt lên trán Hà Viễn một nụ hôn, sau đó ôm Hà Viễn rời đi.
Hà Viễn không hề phản kháng, thái độ thân mật, nụ cười và yêu thương đều dành cho người đàn ông xa lạ kia.
Phó Thặng khiếp sợ không rõ, muốn đuổi theo chất vấn nhưng bước chân lại chôn chặt ở chỗ cũ, chờ đến khi y đau đớn nhấc chân đuổi theo ngăn lại Hà Viễn và người đàn ông không thấy rõ mặt bên cạnh, chất vấn tại sao Hà Viễn không cần mình, người bên cạnh hắn là ai, lại chỉ nghe được Hà Viễn lạnh giọng nói hai người đã ly hôn, hỏi ngược lại y đã kết hôn với Omega chả lẽ còn không cho hắn tìm người khác.
Phó Thặng lớn tiếng phản bác Omega ở đâu ra, sau đó từ phía sau xuất hiện một Omega không rõ mặt mũi kéo lấy tay y, y chỉ có thể trơ mắt nhìn Hà Viễn ôm con trai đi cùng người đàn ông xa lạ, càng ngày càng xa, dù có gọi thế nào, có cầu xin thế nào cũng không quay đầu lại, Phó Thặng bị khủng hoảng nhấn chìm, sợ đến nỗi giật mình một cái, bỗng nhiên mở mắt ra trong lòng vẫn còn đang sợ, y nhảy dựng lên bật khỏi giường như một con cá chép, không xỏ dép đã chạy ra ngoài tìm Hà Viễn.
Khi thấy bóng lưng Hà Viễn đang đứng ngoài công ngắm mặt trời lặn, Phó Thặng từ phía sau cẩn thận từng li từng tí một ôm chầm lấy hắn, chạm lên làn da có độ ấm chân thực tồn tại y mới dám khẳng định đây không phải là ảo ảnh.
“Hà Viễn?”
Hà Viễn vừa ngắm phong cảnh vừa suy tư sự tình, đột nhiên bị Phó Thặng ôm lấy cũng có chút khó hiểu, hắn muốn quay đầu lại nhìn Phó Thặng nhưng Phó Thặng rất cương quyết không cho nhìn, hắn đành từ bỏ.
“Anh làm sao vậy?”
Phó Thặng không nói lời nào.
Hà Viễn đùa giỡn nói: “Không phải là mơ thấy ác mộng đó chứ?”
Không nghĩ tới Phó Thặng lại thừa nhận: “Ừ, làm anh sợ muốn chết.”
Phó Thặng mà cũng gặp ác mộng? Hà Viễn kinh ngạc, cảm thấy hứng thú bèn hỏi: “Mơ thấy cái gì?”
Phó Thặng: “Mơ thấy mình bị đóng đinh tại chỗ, bị mất mất một thứ quan trọng, không thể tìm lại được.”
“Mất cái gì?”
Phó Thặng trầm mặc chốc lát, nói: “Quên rồi.”
“Ồ.” Hà Viễn nhanh chóng không còn hứng thú, quay đầu thưởng thức một ứng dụng trên thiết bị liên lạc.
Phó Thặng liếc nhìn, trên màn hình là những màu sắc sặc sỡ, vượt qua phạm vi hiểu biết của y, vì vậy y không ngại học hỏi: “Đây là gì thế?”
“Một trò chơi…” Hà Viễn tràn đầy phấn khởi, nói một đống kiến thức về lập trình, Phó Thặng nghe không hiểu gì nhưng cũng không muốn làm ảnh hưởng đến hứng thú của hắn, nên thỉnh thoảng gật đầu lên tiếng, cuối cùng Hà Viễn nghiêng mắt liếc y, lắc đầu một cái rồi nói: “Anh căn bản là nghe không hiểu gì.”
Phó Thặng không cho rằng điều này có gì đáng xấu hổ, y mặt dày sán lại gần hơn: “Em nói nhiều thêm chút nữa anh sẽ nghe hiểu.”
Hơi thở của y phả lên cổ Hà Viễn, Hà Viễn ngứa đến rụt vai lại, không khống chế được mà nở nụ cười, vừa đẩy y vừa nói: “Nói với anh những thứ này là đang lãng phí thời gian của em, đừng đẩy em nữa, anh nặng quá đấy.”
Phó Thặng nháo hắn, râu trên cằm y rất dày đâm lên hai má và cổ Hà Viễn, Hà Viễn bị y đùa đến hết cách, thở hổn hển nhấc tay đầu hàng.
“Không chơi nữa, em không thở được, chân bị chuột rút rồi.”
Phó Thặng buông hắn ra, nắm chặt chân của hắn, nhẹ nhàng dùng lực vừa phải xoa bóp: “Cảm thấy sao rồi?”
Hà Viễn co giật cẳng chân được Phó Thặng xoa bóp đỡ hơn rất nhiều, dựa vào lưng ghế ngáp một cái, híp mắt nói: “Không nhìn ra anh còn có tay nghề này.”
Phó Thặng hôn hắn, sau đó như tranh công, nói: “Đặc biệt học đấy. Giai đoạn thứ hai của thí nghiệm giới đoạn bị ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, lúc nhàn rỗi không có chuyện gì làm anh đọc vài quyển sách về thai kỳ, trong sách nói học vài phương pháp xoa bóp có thể giảm bớt khổ cực người mang thai phải chịu trong thai kỳ.”
Hà Viễn thuận miệng nói: “Không có việc gì để làm thì thôi.”
Phó Thặng nửa ngày không đáp lời, Hà Viễn khó hiểu nhìn sang thấy trên mặt Phó Thặng có chút cô đơn, hắn có chút kinh ngạc, sao một câu nói vô tâm cũng có thể khiến y tổn thương đến vậy?
Hà Viễn nhẹ giọng nói: “Em không có ý gì khác.”
Phó Thặng ôm lấy Hà Viễn, nhíu mày, do dự một chút, vừa định thẳng thắn nói ra nỗi bất an trong lòng nhưng thiết bị liên lạc của Hà Viễn bỗng sáng lên, một tin nhắn nhảy ra, không chỉ có nội dung rõ ràng, tên người gửi cũng được hiển thị đầy đủ.
Chu Vọng Tây, đối tượng scandal của Hà Viễn.
Phó Thặng còn chưa động đậy Hà Viễn đã đẩy y ra trước, cầm thiết bị liên lạc vội vàng nói: “Em có việc bận phải đi trước, anh tự ăn cơm nha, trong tủ lạnh hết đấy, lấy ra hâm nóng lên là được. Ăn xong nhớ rửa bát, quần áo bẩn để trong giỏ nhớ giặt luôn đừng để qua đêm.”
“Anh…” Phó Thặng nói còn chưa dứt lời, Hà Viễn đã xoay người đi.
Phó Thặng nhớ tới tin nhắn kia, Chu Vọng Tây hẹn Hà Viễn đến nhà mình —— đến nhà nhau, nguy rồi?!
Đã tiến triển đến mức này?
Phó Thặng nghiến răng, sầm mặt, nhịn không được lặng lẽ đi theo sau Hà Viễn, nhìn hắn xuống dưới lầu, gõ cửa một gian phòng, một tên tiểu bạch kiểm đón hắn vào, cửa “sầm” một tiếng đóng lại.
Phó Thặng hung tợn nhìn chằm chằm cửa nhà, y nổi giận đùng đùng, đi vài vòng tại chỗ, lựa chọn sự trợ giúp từ bên ngoài, bấm máy hỏi vài người bạn đã kết hôn rồi gặp tình huống này phải làm như thế nào, một vài người trực tiếp bày mưu tính kế ngay trong nhóm chat, có mấy người giật dây Phó Thặng trực tiếp đạp cửa thì bị cả đám người xỉ vả: “Đạp cái chym ông ấy, Hà Viễn giận thì làm sao bây giờ? Có đầu óc hay không? Có còn là người nữa không?”
Người giật dây nghe xong trợn mắt ngoác mồm, cũng than thở cái tính chó điên của Phó Thặng thay đổi nhiều quá, vẫn là chị dâu lợi hại.
Phó Thặng nghe bọn họ càng nói càng xa chủ đề chính cũng cảm thấy mình điên rồi mới tìm cái đám này làm quân sư quạt mo, chỉ được cái thêm phiền, kỹ thuật xử lý chuyện tình cảm của cả đám còn nát hơn cả y.
“Thôi, là đầu óc tôi bị chuột rút mới tìm đến các ông.” Phó Thặng thở dài.
Cả đám vừa nghe thì bùng nổ, mồm năm miệng mười mắng chửi Phó Thặng, cuối cùng nói chờ sau khi Phó Thặng phục hôn phải đưa Hà Viễn tới mở tiệc, cuối cùng cũng thở ra được một câu tiếng người. Ngay sau đó, trong đám lại có người nói đến tận bây giờ họ vẫn chưa được gặp Hà Viễn, quen Hà Viễn muộn quá, thủ đoạn diệt trừ hai nhà Phương, Hạ của Hà Viễn quá ngầu, có đá Phó Thặng cũng không sao hết, mấy chục anh em ở đây ai cũng có thể giới thiệu người tốt hơn cho Hà Viễn làm quen balabala…
Lòng dạ Phó Thặng càng thêm khó chịu, block từng thằng một.
Những người này là chiến hữu của y, có giao tình cùng nhau vượt qua sống chết, sau khi xuất ngũ mỗi người đi một ngả, trải rộng năm châu bốn bể, đa số đã bỏ qua cơ hội gặp gỡ đến tận bây giờ vẫn chưa giới thiệu cho Hà Viễn làm quen.
Trong khi y còn đang cân nhắc thì cửa mở, Hà Viễn nâng quyển sách vừa nói chuyện với Chu Vọng Tây vừa đi ra ngoài, đụng phải Phó Thặng trên mặc quần ngủ dưới đi dép lê râu ria xồm xoàm, hai bên đều sửng sốt, Phó Thặng phản ứng lại đầu tiên, nhấc tay chào hỏi hai người: “Này, thật là trùng hợp.”
Rồi y lập tức bày ra dáng vẻ vô cùng thân mật với Hà Viễn: “Quản gia trí năng ở nhà mới cài đặt lại, anh dùng không quen, không tìm thấy công tắc mệnh lệnh. Xin lỗi, quấy rầy mọi người sao?”
Vẻ mặt Chu Vọng Tây quái lạ, ánh mắt chế nhạo nhìn Hà Viễn: “Mấy vấn đề chưa hiểu chúng ta sẽ thảo luận sau.”
Hà Viễn che miệng mũi, lúng túng lên tiếng nói tạm biệt, cũng không thèm nhìn tới Phó Thặng đã đi về hướng thang máy.
Phó Thặng sửng sốt, khó nén cảm giác thất vọng trong lòng nhưng vẫn đuổi theo Hà Viễn, quen thuộc vươn tay ra đỡ eo hắn.
Trở lại căn nhà trọ trên tầng, Hà Viễn ôm cánh tay hỏi: “Đến cùng là anh có chuyện gì?”
Phó Thặng mím môi, “Không có chuyện gì.”
Hà Viễn nhăn chặt mày lại, thấy y không muốn nói cũng lười truy hỏi, quay người nói: “Tùy anh.”
Đi được hai bước, Phó Thặng kéo lấy cổ tay hắn, trên eo được xoa bóp nhẹ nhàng, triệu chứng mệt mỏi đau nhức trong thai kỳ trỗi dậy từ lúc ở nhà Chu Vọng Tây nhanh chóng giảm bớt, Hà Viễn thoải mái đến mức thở dài.
Phó Thặng: “Hà Viễn, sao em lại quen Chu Vọng Tây thế?”
Hà Viễn lúc này đã nằm lên ghế dựa mềm mại, nghe vậy trả lời: “Anh Quý giới thiệu.”
Quý Bạch Thư? Phó Thặng không nghĩ tới kẻ đào góc tường nhà mình lại chính là Quý Bạch Thư, hắn nhẹ giọng lân la dò hỏi, nhưng Hà Viễn đã phản ứng lại, quay đầu hỏi lại y: “Sao anh biết Chu Vọng Tây?”
Phó Thặng nói quanh co: “Phó Gia Kỳ nói.”
Hà Viễn nhớ lại từ lúc về đến giờ y vẫn luôn cư xử kỳ lạ, không khỏi ngạc nhiên nghi ngờ: “Anh nghi ngờ em đang qua lại với Chu Vọng Tây?”
“Không phải! Không hề!” Phó Thặng trả lời đầy dứt khoát: “Là Phó Gia Kỳ bịa đặt, anh không hề tin.”
“Có đúng không?” Hà Viễn nửa tin nửa ngờ.
Phó Thặng: “Thật đấy, thí nghiệm giới đoạn của anh là do anh ấy phụ trách, anh ấy biết Chu Vọng Tây, anh đã sớm hỏi anh ấy, em nghĩ anh ấy có thể nói dối sao?”
Hà Viễn rất tin tưởng nhân phẩm của Quý Bạch Thư, vì vậy những gì Quý Bạch Thư nói hắn sẽ tin chín phần mười.
“Anh xuống dưới lầu làm gì? Râu mép cũng không thèm cạo, lại còn mặc đồ ngủ đi dép lê chạy xuống.”
“Thì là, anh không tìm thấy công tắc mệnh lệnh của quản gia trí năng trong nhà thông minh.” Kiếm cớ cũng kiếm đến mức chột dạ.
Phó Thặng quả thật luôn không hiểu cách sử dụng mấy thiết bị thông minh trong nhà, hơn nữa quãng thời gian trước đây Hà Viễn đã duy tu một lần, hệ thống mới được thăng cấp, thuận tiện sửa lại công tắc mệnh lệnh, nhưng hắn không tin lý do này của Phó Thặng.
Hà Viễn quá hiểu Phó Thặng, cái lý do không tìm được công tắc mệnh lệnh mà chạy đi ngồi xổm ở cửa nhà người khác quá mức não tàn.
Hắn nhìn Phó Thặng mà mặt không đổi sắc, nhìn đến mức Phó Thặng chấp nhận thua trận, nhẹ giọng thừa nhận: “Xin lỗi, là do anh sợ em sẽ chọn người khác. Ngay cả khi em chỉ muốn thử một lần, anh cũng rất đố kị.”
Phó Thặng: “Anh cũng hiểu ‘thử nghiệm’ lúc trước của mình rất quá đáng.”
Hà Viễn quay đầu, dựa vào ghế tựa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngay lúc Phó Thặng cho rằng Hà Viễn đã ngủ, Hà Viễn đột nhiên nói một câu: “Bác sĩ Chu có bạn trai rồi, bạn trai nhà anh ấy cũng là giáo sư địa chất, tìm em nhờ cố vấn.”
Phó Thặng ngước mắt lên, mở cờ trong bụng.
Hà Viễn khẽ nhếch khóe miệng, Phó Thặng cười ngu quá thể.
Phó Thặng cúi người cọ lên hai má Hà Viễn, muốn thực hiện tiết mục thân thiết thì một giây sau bị Hà Viễn đá văng, chỉ thấy hắn cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa mà nói: “Xéo đi cạo râu mau!”
Hết chương 17.