Đó là một Beta rất đáng thương.
Người cao bình thường, hơi gầy, da dẻ tái nhợt, nhìn qua rất yếu, khóe mắt và khóe môi đều có một vài nếp nhăn, có vẻ là một người đàn ông bình thường rất dịu dàng và hay cười. Anh mặc áo sơ mi đơn giản và quần dài, ống tay áo sắn lên đến khuỷu tay để lộ ra một đoạn cổ tay gầy gò.
Đôi môi tái nhợt, đôi mắt đen như trân châu, cố chấp nhìn về một phương hướng.
Nghe người ta nói, anh là một Beta vừa sinh con xong, leo lên một Alpha trong quân khu đại viện, câu dẫn đến mức Alpha bỏ cả gia đình để kết hôn sinh con với anh, nhưng trong lúc anh mang thai Alpha đã gặp được Omega định mệnh của mình, nhanh chóng thay lòng đổi dạ, vứt bỏ Beta vừa sinh xong ở bệnh viện, trở về gia đình, cũng chuẩn bị kết hôn với Omega định mệnh.
Beta không cam lòng, vừa sinh xong không bao lâu nhưng ngày nào cũng đến chờ tại con đường nhất định phải đi qua nếu muốn đến quân khu đại viện, sớm đã trở thành chuyện cười cho cả quân khu.
Vương Nguyên Diệu đã rất lâu rồi không về quân khu đại viện, trước đây anh từng sống ở nơi này sau đó cha mẹ ly hôn, anh theo mẹ ra sống ở ngoài, mỗi tháng có hai ngày cố định sẽ quay về đây hai ngày. Năm ngoái là năm thứ tư đại học, kỳ thực tập và tốt nghiệp làm anh bận đến không có thời gian quay về, chỉ ghé qua hai lần.
Lần đầu tiên nghe chuyện này là khi anh đang gặp bạn bè, những người đó nói con trai trưởng nhà họ Phương gây ra chuyện cười, nhà họ Phương tốn công bỏ sức bồi dưỡng Phương Tắc thành người thừa kế tương lai thế nhưng cuối cùng anh ta lại yêu đương với một Beta bình thường.
Lần thứ hai quay về, anh lại nghe nói Phương Tắc đã chuyển ra khỏi nhà họ Phương, cắt đứt với người nhà, một mình kết hôn với Beta kia, cũng truyền ra tin tức Beta đã có bầu.
Lúc đó bạn chơi cười đùa nói chuyện trong căn phòng ngập tràn khói thuốc, phỏng đoán xem kỹ thuật lên gường của Beta thế nào, đánh cược xem yêu thương của Phương Tắc có thể duy trì trong bao lâu, có người đánh cược ba năm, tiền cược là siêu xe hot nhất vào ba năm sau, đây là món tiền cược có thời gian dài nhất, cũng có người đánh cược một năm sau sẽ chia tay, tiền cược là một nam tài tử Omega nào đó.
Bọn họ cụng chén, nói ra từng câu như đang kể chuyện cười, nhưng nói chung luận điểm vẫn không thay đổi, đó chính là sớm muộn gì Beta cũng sẽ bị Alpha vứt bỏ, tất cả mọi người đều cảm thấy tình yêu thề sống thề chết của Alpha lúc này chỉ là một câu chuyện nông nổi thời trai trẻ.
Hai lần nghe bọn họ nói về chuyện của Phương Tắc và Beta kia, Vương Nguyên Diệu không hề hứng thú.
Mãi đến tận có một lần, khi anh giúp mẹ về nhà lấy tài liệu để quên, giữa chốn đông đúc người qua kẻ lại nhìn thấy Beta kia ung dung đi tới, trên người mặc áo blu trắng dài, da dẻ cũng rất trắng, đôi môi phấn hồng, khóe môi ngậm ý cười, ánh mắt dừng trên người anh cũng rất mềm mại, dịu dàng như nụ hoa hé nở giữa làn gió xuân êm dịu, không quá mềm mại cũng không quá yếu ớt, vừa lúc xẹt qua trong lòng, sau đó nhanh chóng rời đi.
Beta mở miệng, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng, hỏi rằng anh có phải con trai của giáo sư Vương không.
Giáo sư Vương chính là mẹ của Vương Nguyên Diệu, bà cũng thường dẫn dắt nghiên cứu sinh, nghe lời này có lẽ Beta cũng là sinh viên của bà.
Vương Nguyên Diệu lạnh nhạt hỏi anh tên gì.
Beta nói: “Quý Thường. Bốn mùa như xuân quý, bình thường.”
Anh là Quý Thường, một người đàn ông dịu dàng như gió xuân.
Vương Nguyên Diệu nhớ kỹ tên của anh, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn đến thế mà thôi.
Anh ta là một người bình tĩnh lý trí, so với người bình thường có cảm xúc dồi dào thì tình cảm của Vương Nguyên Diệu như một hồ nước phẳng lặng, từ nhỏ đến lớn rất ít khi nổi lên gợn sóng.
Lần thứ hai anh đến thăm mẹ, từ xa xa nhìn thấy Quý Thường nhào vào lòng một Alpha, nở nụ cười mềm mại, trong mắt là tình yêu đậm sâu như nước mưa rơi xuống. Một khắc ấy gió xuân nhẹ nhàng bỗng chốc hóa thành muôn hoa khoe nở, trước mặt người yêu toát lên vẻ nở rộ nhất.
Chỉ có người anh yêu mới được nhìn thấy, vì anh chỉ muốn xinh đẹp nhất trước mặt người anh yêu, còn Vương Nguyên Diệu chỉ là một người qua đường tình cờ được chứng kiến vẻ mỹ lệ phong tình ấy mà thôi.
Vương Nguyên Diệu nhìn thấy mặt của Alpha, là con trai trưởng nhà họ Phương, Phương Tắc.
2
Beta đứng ở giao lộ, mặt không cảm xúc, thần sắc tái nhợt, môi mím chặt, dùng một tư thế liều chết lao ra cản lại chiếc xe hơi, quật cường ma cũng kiêu ngạo nhìn người yêu thay lòng đổi dạ lúc này đang dịu dàng với người mới ở trong xe, anh vẫn không chịu để lộ cái vẻ khổ sở tầm thường thấp kém, trầm mặc chờ đợi người yêu thưở xưa xuống xe.
Nhóm bạn xấu xem kịch vui ai cũng nói giỡn Beta yếu đuối như thủy tinh dễ vỡ, rất hấp dẫn người ta, sau đó khuyến khích nhau nhân lúc người ta gặp khó khăn xuất hiện an ủi mỹ nhân đang thương tâm —— không phải chưa ai từng làm, thế nhưng đều thất bại.
Bọn họ cười nhạo Beta giả vờ cao quý, chẳng qua là muốn tìm một con rùa vàng để thay đổi địa vị, không nghĩ tới lại động chân tâm, hãm sâu trong đó không thể tự kiềm chế, nhưng chẳng qua Alpha chỉ chơi với anh một trò chơi yêu đương của người bình thường để tìm cảm giác mà thôi.
Beta không phải ngoại lệ, cũng sẽ không trở thành ngoại lệ.
Bọn họ đánh cược xem Beta dây dưa bao lâu mới hết hi vọng.
Phương Tắc che dù đen xuống xe, lạnh lùng nhìn về Quý Thường, hỏi anh: “Cuối cùng cậu muốn gì?”
Vương Nguyên Diệu nhìn bọn họ, xe của anh bị chết máy, đành đỗ ở ven đường, không nghĩ tới sẽ thấy một màn này.
Đôi môi Quý Thường giật giật như bị tắt tiếng, Vương Nguyên Diệu đọc môi ngữ xuyên qua màn mưa, biết được anh nói: “Em là Quý Thường, người yêu anh, vợ của anh, em muốn đưa anh về nhà, đi gặp con của chúng ta, nó vẫn chưa được đặt tên. Phương Tắc, anh đã nói muốn đặt tên cho con cơ mà.”
Vẻ mặt Phương Tắc có chút thả lỏng, trầm mặc chốc lát rồi nói rằng: “Tôi sẽ sắp xếp thời gian.”
Quý Thường cho là cuối cùng Phương Tắc cũng đồng ý chấp nhận mình và con, anh lộ ra nụ cười suy yếu nhưng cũng vui mừng.
Vương Nguyên Diệu có chút đồng tình, Quý Thường không hiểu cách nói này chỉ là đang kiếm cớ, nếu thật sự có lòng thì cần gì phải sắp xếp thời gian? Nói qua loa như vậy chẳng qua là muốn anh nhanh chóng rời đi mà thôi.
Sau một khắc, Vương Nguyên Diệu nhìn thấy Quý Thường nói: “Em biết lúc này anh cảm thấy em rất xa lạ, nhưng Phương Tắc à, em sẽ không bỏ lại anh.”
Phương Tắc thờ ơ chẳng hề động lòng liếc mắt nhìn anh, thở dài, đưa cây dù đen trong tay mình cho anh: “Đừng tiếp tục dầm mưa.”
Quý Thường tưởng lầm là bản năng quan tâm sau khi mất trí nhớ nên cảm động, suy nghĩ ấy như ngọn lửa y vọng thiêu đốt, nhưng ý nghĩa thật sự của những câu nói này lại là đừng gây thêm phiền phức cho người khác nữa, đừng cố ý đóng vai nạn nhân, anh ta chẳng hề đau lòng cho Beta ấy đâu.
Làm người đứng xem, Vương Nguyên Diệu thấy rất rõ ràng.
Quý Thường vẫn đắm chìm trong yêu thương không hề hay biết, Phương Tắc đã bứt ra, đứng ở bên cạnh, tỉnh táo lạnh lùng Quý Thường đang phí công giữ lại cũng đang giãy dụa.
Thực tế nhiều điều tàn khốc, chỉ có Quý Thường không nhận ra.
Phương Tắc quay về nhà họ Phương cùng Omega định mệnh của mình, Quý Thường che dù đen lẻ loi đứng ven đường, trên mặt vẫn mang nụ cười miễn cưỡng, không còn dịu dàng chỉ còn dư lại uể oải.
Anh quay người, đi theo hướng ngược chiều với Phương Tắc, từng bước từng bước đi về phía trước, mỗi người một ngả như đã là người dưng.
Vương Nguyên Diệu nhìn chăm chú vào bóng lưng của Beta, nhìn nhìn anh yếu ớt ngã xuống đất, nửa ngày không thể bò dậy, nước mưa rơi trên người anh nhưng anh không thể động đậy.
Vương Nguyên Diệu tự nhủ nể mặt anh là nghiên cứu sinh mẹ mình yêu quý nhất, dưới góc độ là một cảnh sát nhân dân, mình không thể thấy chết mà không cứu.
Cho nên anh ôm Quý Thường về trong xe, nhận ra người này sốt cao không ngừng, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho tài xế của ba lái xe tới đón.
Quý Thường được đưa vào trong bệnh viện, Vương Nguyên Diệu trả tiền viện phí mấy ngày nằm viện cho anh rồi lặng lẽ rời đi.
Quý Thường cho rằng mình gặp được người tốt, nhưng không biết người tốt đó là ai.
3
Quý Thường hồn bay phách lạc ôm đứa con vừa ra đời không bao lâu xuất hiện ở lễ đính hôn của Phương Tắc và Omega, không nói lời nào nhìn Phương Tắc.
Omega của Phương Tắc rất không vui, nhưng cũng không chủ động làm gì Quý Thường đến phá rối nhưng lại hừ lạnh muốn Phương Tắc xử lý, nếu không sẽ dẹp luôn lễ đính hôn.
Omega tức giận như làm nũng, vẻ mặt Phương Tắc lạnh lẽo cứng rắn nhanh chóng thả lỏng bằng tốc độ mắt thường có thể thấy, dỗ hai câu, rồi thở dài, cau mày nhìn về phía Quý Thường với ánh mắt khổ não, cứ như thể anh đã mang đến phiền phức rất lớn cho anh ta vậy, tựa như Quý Thường là miếng cao da chó bám dai dứt mãi không ra.
Phương Tắc đi tới, lướt qua Quý Thường nói: “Cậu đi theo tôi, chúng ta tâm sự.”
Quý Thường ôm con đi theo, ánh mắt đám người nhà họ Phương và Omega phía sau lưng nhìn anh lạnh lùng.
Phương Tắc đưa Quý Thường đến một gian riêng, cửa không khóa, Vương Nguyên Diệu thần xui quỷ khiến theo sau, dựa vào tường làm chuyện ngu xuẩn nhất chính là nghe lén.
Phương Tắc ấn lại mi tâm: “Quý Thường, tôi đã nghĩ cậu là người biết điều.”
Quý Thường nhỏ giọng: “Em không nên xuất hiện sao?”
Phương Tắc: “Hảo tụ hảo tán, tôi sẽ cung cấp đầy đủ chi phí nuôi con, cậu không cần lo lắng sinh hoạt sau này. Nếu cậu cần, tôi có thể giới thiệu những người khác cho cậu —— “
“Chẳng lẽ anh không tin vào quan hệ giữa chúng ta?”
Phương Tắc trầm mặc, một hồi lâu mới lên tiếng: “Quý Thường, tôi không thích nói lời tuyệt tình. Tôi nghĩ cậu nghe hiểu, tôi bị mất trí nhớ chứ không phải mất trí, tôi hiểu sự lựa chọn của mình, tôi có đầy đủ tự chủ và nhân cách độc lập để đưa ra lựa chọn. Cậu hiểu không?”
Qua rất lâu, trong phòng không nói tiếng nói.
Vương Nguyên Diệu cau mày, nghĩ thầm không phải bên trong đã xảy ra chuyện gì đó chứ?
Anh nghĩ hay là mình đẩy cửa ra xem có chuyện gì, cửa bỗng nhiên bật mở, Phương Tắc đầy mặt bức bối đi ra, liếc mắt thấy Vương Nguyên Diệu nhưng không nhận ra anh là ai liền vội vã rời đi, phía trước truyền đến tiếng huyên náo, có lẽ lễ đính hôn đang tiếp tục.
Vương Nguyên Diệu chậc một tiếng, rút điếu thuốc trong miệng ra, đá văng cửa, từ trên cao nhìn xuống Quý Thường đang mất sức, nói: “Đừng giả vờ choáng váng, đàn ông thay lòng đổi dạ chẳng liên quan gì đến mất trí nhớ hay không cả.”
Quý Thường không để ý tới anh.
Vương Nguyên Diệu cũng cảm thấy có chút buồn bực, nói rằng: “Cậu không hiểu gì sao? Alpha không dứt ra khỏi Omega được, dù anh ta không mất trí nhớ thì cũng chỉ thêm một quá trình giãy dụa vào trước kết quả mà thôi, còn kết quả sẽ không thay đổi.”
Anh vòng tới trước mặt Quý Thường, nhìn đỉnh đầu của người đó, quan sát những sợi tóc mềm mại, cảm giác mình chính là một người mẹ đang nói ra mấy câu khuyên bảo: “Tôi thấy cậu cũng không phải loại người sẽ đau khổ vì tình, chia tay thì chia tay, quá trớn là anh ta, sai cũng là anh ta, cậu hà tất phải giữ lại một kẻ cặn bã?”
Lúc này Quý Thường ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt như tro tàn, thấy rõ mặt Vương Nguyên Diệu mới chậm rãi nở một nụ cười khó coi: “Là anh à…”
Lông mày Vương Nguyên Diệu nhăn chặt lại: “Cậu biết tôi hả?”
Quý Thường: “Vâng, lần trước anh mang tài liệu cho giáo sư, là tôi đi lấy.”
Thì ra không phải cái lần đưa đi bệnh viện. Trong lòng Vương Nguyên Diệu có chút tiếc nuối nhạt nhòa, cũng không biết tiếc nuối ở đâu, anh lười nghĩ trực tiếp ném ra sau đầu.
“Phương Tắc kết hôn với Omega của anh ta cũng xem như môn đăng hộ đối, hơn nữa nếu tôi nói không sai, họ đã đánh dấu nhau rồi.”
“Tôi… biết rồi.”
“Cậu không sao chứ?”
Quý Thường cười cười, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cúi đầu nhìn đứa con trong lòng.
Đứa bé rất nhỏ, đang ngậm núm vú cao su ngủ rất say, nhìn qua rất ngoan ngoãn.
“Anh ta đã phản bội hai người, tại sao còn phải sống chết dây dưa?” Vương Nguyên Diệu không rõ, bật thốt lên.
Quý Thường sửng sốt.
Vương Nguyên Diệu chợt cảm thấy hối hận, việc này không liên quan gì đến anh, anh cũng rảnh lắm mới nói ra mấy lời như vâỵ, gắng sức đi hiểu lòng người khác, nếu không phải vô tình làm người ta tổn thương thì những mối quan hệ cá nhân cũng chẳng theo đó mà trở nên phức tạp.
“Không phải sống chết dây dưa.”
“?” Vương Nguyên Diệu cau mày, vẻ mặt rất hung ác, rất thiếu kiên nhẫn.
Quý Thường nói: “Là tôi có trách nhiệm với hôn nhân và tình yêu với Phương Tắc. Anh ta mất đi ký ức, không nhớ rõ chúng tôi đã từng yêu nhau trong quá khứ, tôi biết không phải anh ta cố tình nên tôi có thể hiểu, có thể tha thứ, tôi nhất định phải cố gắng giữ lấy bởi vì chỉ có tôi còn nhớ. Nếu như tôi cũng oán hận anh ta vì đã mất đi ký ức, tại sao không yêu tôi nữa, phẫn nộ tùy hứng từ bỏ anh ta, cũng tương đương với việc tôi đã từ bỏ Phương Tắc dưới điều kiện tôi có đầy đủ tỉnh táo và độc lập, từ bỏ hôn nhân và tình yêu giữa tôi và anh ta.”
“Tôi nhất định phải tranh thủ, nhất định phải giữ lại, đây là trách nhiệm của tôi với anh ta, cũng là trách nhiệm với chính bản thân mình.”
“Mất trí nhớ chỉ là đổ bệnh, sao tôi có thể nhân lúc người yêu bị bệnh mà vứt bỏ người ấy chỉ vì lòng tự trọng.”
Vương Nguyên Diệu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Quý Thường, dù trên mặt Quý Thường không có cảm xúc gì ngoài vẻ tái nhợt suy yếu, vóc dáng nhỏ gầy, nhưng cũng trong khoảnh khắc ấy anh đã thấy được sâu trong Quý Thường là một linh hồn vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ kiên định hơn tất cả những người anh từng gắp, càng thêm xinh đẹp chói mắt hơn bất cứ Omega nào.
Khuyết điểm là quá cố chấp, dễ dàng đâm vào tường nam không quay đầu lại.
Nếu cứ cố chấp như vậy sẽ không có kết quả tốt.
Vương Nguyên Diệu có chút đáng tiếc, tựa như cảm thấy Quý Thường vốn có thể càng hoàn mỹ hơn, nhưng vẫn thiếu chút gì đó.
Quý Thường ôm con, đứng dậy nói với Vương Nguyên Diệu: “Cảm ơn anh đã an ủi tôi.”
Vương Nguyên Diệu gọi anh lại, hỏi: “Nếu như cậu còn muốn cứu vãn với Phương Tắc, thủ đoạn không nên quá ôn hòa. Sau khi đính hôn không lâu họ sẽ kết hôn, điều xuống phía nam, khi đó mọi chuyện đã kết thúc, cậu không thể làm gì được nữa. Không thì lúc này dùng chút thủ đoạn dụ Phương Tắc ra, trói anh ta lại rồi cùng rời khỏi thủ đô. Năm rộng tháng dài, sẽ có lúc anh ta nhớ ra cậu.”
Sống lưng Quý Thường thẳng tắp, thắt lưng gầy gò đến mức một tay cũng có thể nắm chặt.
Anh nói: “Không. Tôi không cần nữa.”
Trong lòng Vương Nguyên Diệu giật thột, “Cậu bỏ qua?”
Tâm trạng của anh cũng rất mâu thuẫn, còn có chút tức giận, không hiểu sao trong máu dâng lên cơn buồn bực, chốc lát thì cảm thấy Quý Thường cũng chỉ đến như thế, nói thì dễ nghe như vậy không phải cuối cùng vẫn dễ dàng từ bỏ tình yêu đó ư, chốc lát lại cảm thấy Quý Thường không nên ngu xuẩn níu giữ mãi, anh hi vọng Quý Thường từ bỏ, cũng không hi vọng Quý Thường từ bỏ, tựa như Quý Thường thiêu đốt sinh mệnh vì tình yêu mới là dáng vẻ xinh đẹp nhất, anh không nỡ để Quý Thường mờ nhạt biến mất, cũng sợ Quý Thường sẽ thiêu đốt quá nhanh ngay cả sinh mệnh cũng đốt sạch chẳng còn gì.
Vương Nguyên Diệu chưa bao giờ có tâm trạng nhiều mâu thuẫn như vậy.
“Vu Tử Minh từng tới tìm tôi, cậu ta nói Phương Tắc mất trí nhớ là do người nhà họ Phương cố ý tìm người thôi miên, thêm tác dụng của thuốc và ốc điện, sau đó lại đưa Vu Tử Minh đang trong kỳ phát tình vào giam chung một chỗ. Sau đó Phương Tắc chủ động lựa chọn xóa bỏ ký ức. Vu Tử Minh cho tôi xem video quay lại, cho nên hiện tại tôi đến đây chỉ để xác định kết quả, tự mình đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ này.”
Quý Thường quay đầu lại, đôi mắt nhìn thẳng Vương Nguyên Diệu: “Tôi có thể tha thứ cho Phương Tắc bất hạnh không thể chống cự vì anh ta là người bị hại, dù trong xã hội anh ta thuộc về phe những Alpha cường thế, còn Omega là kẻ yếu, nhưng trong sự kiện này anh ta đúng là người bị hại. Tôi có thể hiểu, có thể tha thứ, có thể chiến đấu cùng anh ta, có thể bỏ qua mọi thứ để tranh thủ, để giữ lại, bởi vì tôi không thể bỏ rơi người bạn đời bị hại của mình.”
“Nhưng tôi không thể tha thứ cho việc anh ta chủ động từ bỏ ký ức.”
“Anh ta phản bội tôi.”
Đây là một người đàn ông trung trinh, kiên định, mạnh mẽ, dịu dàng nhưng cũng quyết tuyệt, không liên quan đến giới tính, địa vị và giáo dưỡng, linh hồn của anh sáng lên lấp lánh, chói đến lóa mắt.
Vương Nguyên Diệu thấy được, cuối cùng cũng hiểu vì sao mình cứ buồn bực mãi không thôi.
Anh muốn có được linh hồn xinh đẹp ấy, muốn độc chiếm beta này.
4
Vương Nguyên Diệu quyết định theo đuổi Quý Thường, nhưng lại nhận được một nhiệm vụ phải đi nằm vùng, vào lúc sắp hoàn thành nhiệm vụ bỗng nhiên xảy ra sự cố, tuyến thể bị phá hoại, đúng lúc đưa vào bệnh viện tiến hành phẫu thuật.
Trước lúc giải phẫu bán gây mê, Vương Nguyên Diệu nghe được bác sĩ nói chuyện với ba mẹ mình, tuyến thể bị tổn thương dù có phẫu thuật thành công sau này cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi chứng rối loạn pheromone, đồng thời cũng không bao giờ ngửi thấy được pheromone của Omega nữa, có lẽ cũng không có cách nào dựa vào tin tức tố của Omega để xoa dịu chứng rối loạn pheromone.
Bác sĩ kiến nghị trong lúc phẫu thuật tìm Omega có độ phù hợp 80% với Vương Nguyên Diệu đến giúp anh ổn định tín tức tố, thành công vượt qua nguy hiểm cao trong lúc phẫu thuật.
Lúc này ông bố quyền cao chức trọng của Vương Nguyên Diệu hạ lệnh liên hệ tìm Omega có độ xứng đôi cao cho anh, ông đã sắp xếp Omega có độ phù hợp cao cho Vương Nguyên Diệu từ sớm, cứ như hoàng đế tuyển phi, chỉ cần Vương Nguyên Diệu gật đầu ngay lập tức sẽ có một phi tử Omega xinh đẹp.
Nhưng Vương Nguyên Diệu vẫn không coi chuyện này có gì to tát, anh biết cha mình mạnh mẽ nói một không nói hai, nếu anh cưới vợ là Beta sẽ không có năng lực duy trì hôn nhân, nê vẫn luôn truyền vào đầu anh cái tư tưởng nên kết hôn với một Omega, nhưng đáng tiếc Vương Nguyên Diệu lúc nào cũng không chú ý, anh giống mẹ của mình, cứ kệ cho ba làm trời làm đất nhưng chưa từng trả lời, cho dù ba có mạnh mẽ đến đâu cũng không làm gì được hai mẹ con họ.
Vương viện sĩ không để ý đến chồng cũ, vỗ mu bàn tay Vương Nguyên Diệu hỏi anh nghĩ như thế nào.
Vương Nguyên Diệu trong tình trạng gây tê một nửa vẫn còn tâm trạng cười hì hì nói: “Mẹ, con đã có người mình thích, em ấy là beta.”
Ba đứng bên cạnh bác bỏ, bị Vương viện sĩ và Vương Nguyên Diệu không hẹn cùng lơ đi.
Vương viện sĩ: “Nghiêm túc không?”
Vương Nguyên Diệu: “Con đã nghiêm túc nghĩ đến việc cắt tuyến thể rồi.”
Vương viện sĩ tin tưởng tính cách của con trai mình, đã quyết định chuyện gì sẽ làm cho bằng được, không có thời gian hạn chế. Anh nói thích thì nhất định sẽ như vậy cả đời, mà khi anh đã cân nhắc đến cả chuyện cắt bỏ tuyến thể tức là anh đang rất nghiêm túc.
Đáng tiếc Alpha không thể cắt tuyến thể, tuyến thể cung cấp 80% hoóc-môn cho con người.
Mất đi tuyến thể chẳng mấy chốc Alpha sẽ mắc chứng rối loạn pheromone, cơ bản chết sớm.
“Tuy rằng tuyến thể bị tổn thường nhưng vẫn có thể phân bổ hoóc-môn, nhưng không có cách nào cảm nhận được tin tức tố của Omega, sau này sớm muộn gì cũng sẽ bị rối loạn pheromone, cuộc sống phải dựa vào đủ thứ thuốc để kéo dài, con chịu được sự đau khổ này sao?”
“Vâng.”
“Người đó là ai?”
Vương Nguyên Diệu thì thầm bên tai mẹ mình: “Quý Thường.”
Là học trò bà yêu thích nhất.
5
Quán bar của Quý Thường bị cháy, anh bị bỏng nghiêm trọng, đứa bẻ được bảo vệ rất kỹ nhưng vẫn hít phải quá nhiều khói đặc sẽ tạo thành di chứng nhất định cho cơ thể sau này.
Khi đó Vương Nguyên Diệu bắt đầu giai đoạn phục hồi ở thủ đô, Vương viện sĩ đi gặp Quý Thường nhận ra có người cố ý rút máy thở oxy của anh, bà hiểu ra vụ cháy có ẩn tình nên lợi dụng quan hệ đưa Quý Thường đi, để bệnh viện xác nhận hai cha con Quý Thường đã tử vong.
Chờ Quý Thường ngắn ngủi tỉnh lại mọi người phát hiện ra não của anh bị thương dẫn đến mất trí nhớ, Vương viện sĩ trực tiếp thay cho anh một thân phận mới để danh tính ‘Quý Thường’ biến mất khỏi xã hội.
Sau khi Vương Nguyên Diệu biết Quý Thường có chuyện ngày nào cũng mang theo bình truyền dịch đến bên ngoài cửa sổ phòng bệnh nhìn Quý Thường, có lúc thấy anh tỉnh lại chịu đựng đủ loại tra tấn từ tiêm, đổi thuốc Vương Nguyên Diệu cũng đợi ở ngoài làm qua loa một số việc đợi anh.
Có lúc lại làm mặt xấu đủ loại chọc cho Quý Thường cười rồi bị đau trong quá trình thay thuốc trên da làm y tá vừa chửi vừa đuổi.
Sau khi bị dạy bảo, lần sau Vương Nguyên Diệu lại đổi nhiều phương pháp theo đuổi khác nhau thành công có được sự chú ý từ Quý Thường, nói chung chính là ở bên anh, ở bên Quý Thường số khổ chẳng còn lại gì.
À, hiện tại anh là Quý Bạch Thư .
Làm một người biến mất khỏi xã hội rồi thay một thân phận mới, Vương viện sĩ không làm được nên bà tìm chồng cũ để hỗ trợ. Ba của Vương Nguyên Diệu tuy đã ly hôn nhưng vẫn dính vợ cũ như thường, tuy rằng không hài lòng khi con trai để ý một Beta nhưng vẫn cố gắng hết sức để hỗ trợ, thuận tiện xóa đi tất cả mạnh mối liên quan đến vụ cháy.
Rõ ràng là không muốn cho Vương Nguyên Diệu điều tra ra được, cũng không hy vọng anh báo thù cho Quý Thường.
Mà làm như vậy chỉ có một nguyên nhân, đó chính là hung thủ sát hại Quý Thường cũng quyền cao chức trọng đến mức ngay cả ba của Vương Nguyên Diệu cũng phải dè chừng, Vương Nguyên Diệu điều tra chỉ có thể gặp họa.
Vương Nguyên Diệu cũng hiểu rõ thâm ý của ba mình, không công khai điều tra mà anh cũng không điều tra ra được gì, mọi thứ bị xóa đi quá sạch sẽ, nhưng điều này không có nghĩa anh sẽ không đòi lại công bằng cho Quý Thường.
Anh bắt đầu điều tra từ những phương diện khác, vì vậy cũng đành cắn răng chịu đựng ba nhúng tay quy hoạch cuộc sống của mình.
Quý Bạch Thư mất đi tất cả ký ức, người đầu tiên anh nhìn thấy sau khi tỉnh lại là Vương viện sĩ, nảy sinh hiệu ứng chim non với bà, yêu thương bà như mẹ ruột của mình, nên Vương Nguyên Diệu vẫn luôn hận sao mình không thể đi trước một bước xuống giường giành được cái nhìn đầu tiên của Quý Bạch Thư, nếu không Quý Bạch Thư đã sinh ra hiệu ứng chim non với anh rồi!
Vương viện sĩ biết được tiếng lòng anh, vẻ mặt quái dị: “Con hi vọng nó yêu con như yêu cha nó à?”
Vương Nguyên Diệu không thể nói ra, trong lòng biến thái quá thể.
Vương viện sĩ cảm thấy tâm lý con trai mình không được lành mạnh cho lắm, lén lút sắp xếp bác sĩ điều trị tâm lý cho anh.
Nhưng yêu ai yêu cả đường đi lối về, Quý Bạch Thư cũng rất có hảo cảm với Vương Nguyên Diệu, nhất là khi sau này Vương Nguyên Diệu vẫn luôn ở bên anh trong quá trình thay da, đổi mặt và cả quá trình trị liệu. Vương Nguyên Diệu biểu hiện kiên trì trước nay chưa từng có, chịu đựng tính tình nóng nảy, đau khổ tự giận mình của anh, giúp anh đón chào cái ôm của thế giới mới, ôm ấp mọi người, ôm ấp yêu thương, còn cả… Quý Tiểu Cát.
Quý Bạch Thư cũng quên Quý Tiểu Cát, nhưng Quý Tiểu Cát chưa quên anh.
Quý Tiểu Cát vẫn luôn khóc muốn gặp ba, cho dù một năm chưa gặp Quý Bạch Thư nhưng vừa thấy khuôn mặt mới của Quý Bạch Thư nó vẫn nhận ra.
Vương Nguyên Diệu kinh ngạc với sự thông minh của Quý Tiểu Cát, nó chỉ là một đứa trẻ nơi hơn một tuổi chưa thể ghi nhớ quá nhiều việc, một năm không gặp Quý Bạch Thư đã sớm không nhớ rõ người, nhưng Quý Tiểu Cát không chỉ được ba ruột thân yêu mà còn nhận ra.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc khen em có một đứa con vừa thông minh vừa đáng yêu của Vương Nguyên Diệu, Quý Bạch Thư dịu dàng không nói Quý Tiểu Cát nhận ra mình là vì toàn bộ quá trình thay da và phục hồi ngày nào Vương Nguyên Diệu cũng đưa nó theo, đứng bên ngoài chỉ trỏ làm quen, ngày nào cũng dọa đứa nhỏ khóc đến chết đi sống lại không ngừng.
Rèn luyện như vậy nên trái tim Quý Tiểu Cát mẽ vô cùng, trí nhớ cũng được mở mang, nhận ra Quý Bạch Thư là đương nhiên.
Quý Bạch Thư hỏi: “Mẹ Quý Tiểu Cát đâu?”
Vương Nguyên Diệu mặt dày: “Là anh.”
Quý Bạch Thư theo bản năng nhìn bụng anh, Vương Nguyên Diệu ưỡn ưỡn eo, không hề cảm thấy nhục.
Quý Bạch Thư co giật khóe miệng, trầm mặc vài giây, mới hỏi: “Một người cha khác của Quý Tiểu Cát là ai?”
Vương Nguyên Diệu cũng im lặng, vẻ mặt ảm đạm trong nháy mắt.
Thật ra dung mạo của Vương Nguyên Diệu cũng rất đẹp, là vẻ đẹp trộn lẫn giữa mạnh mẽ và tuấn tú, dáng vẻ ngoan ngoãn cụp mắt lại thêm chút u buồn sẽ khiến người khác không nhịn được mà đau lòng.
Quý Bạch Thư cho là anh có nỗi niềm khó nói, vừa định nói thôi không sao lại nghe anh lên án: “Anh đã biểu hiện rõ như vậy em lại còn hỏi.”
Quý Bạch Thư: “??”
Vương Nguyên Diệu cây ngay không sợ chết đứng: “Trừ anh ra còn ai khác có thể cho em gene để sinh ra Quý Tiểu Cát vừa thông minh vừa đáng yêu như vậy?”
Quý Bạch Thư: “…”
6
Cùng ngày Quý Bạch Thư xuất viện, Vương Nguyên Diệu ôm Quý Tiểu Cát dẫn anh đến một căn nhà trên tầng cao nhất ở một khu chung cư cũ, mở cửa, nói đó là nhà của anh.
Trong nhà đầy đủ đồ đạc, giấy dán tường cũ kỹ, còn có cả phòng cho em bé đã được chuẩn bị đầy đủ, dù có là giả thì cũng quá giống một nơi từng có người sống mấy chục năm, nhưng Quý Bạch Thư biết đây chính là căn nhà anh từng sống mấy chục năm qua, bởi vì trên bàn bày hình của anh, là khuôn mặt của anh sau khi chỉnh sửa.
Trước đây Quý Bạch Thư từng hỏi Vương viện sĩ, nhận được một đáp án đơn giản rằng gốc phía sau kẻ phóng hỏa quá cứng tạm thời không thể làm gì được, nên anh không tiếp tục truy cứu nguyên nhân vụ cháy và việc mất trí nhớ nữa, vì anh còn Quý Tiểu Cát, còn muốn tiếp tục sống.
Vương viện sĩ nói anh là cô nhi, cha mẹ đã bất ngờ qua đời từ mười mấy năm trước, Quý Bạch Thư không ràng buộc hoàn toàn từ bỏ cuộc sống trong quá khứ.
Kết quả khám chữa bệnh nói là Quý Bạch Thư anh sinh ra Quý Tiểu Cát, nhưng một người cha khác của Quý Tiểu Cát từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện, cứ như là đã chết, Quý Bạch Thư suy đoán có lẽ là chết rồi hoặc có lẽ quan hệ giữa hai người đã tan vỡ, vì vậy cũng không định tiếp tục tìm tòi nghiên cứu.
Anh vui vẻ tiếp nhận gia đình và cuộc sống hoàn toàn mới, tiếp nhận tấm lòng tốt của Vương viện sĩ và sự sắp xếp của Vương Nguyên Diệu, trở thành một tiến sĩ kiêm bố đơn thân.
Sau khi vào nhà, đầu tiên Quý Bạch Thư đi xem phòng trẻ em, sau đó đi dạo đến thư phòng và phòng ngủ chính, anh phát hiện bên cạnh còn có một phòng chứa đồ linh tinh, bên trong chỉ có một chiếc giường đơn, không khỏi nghi hoặc: “Tại sao nơi này có một chiếc giường đơn?”
Vương Nguyên Diệu: “Có vấn đề sao?”
Quý Bạch Thư: “Lãng phí không gian chứa đồ.”
“…” Vương Nguyên Diệu: “Đây là nhà anh.”
Quý Bạch Thư: “Anh ở nhà em?”
Vương Nguyên Diệu: “Thuận tiện chăm sóc hai người.”
Quý Bạch Thư từ chối: “Cô nhi quả phụ không thích hợp, hơn nữa em có thể tự chăm sóc tốt cho mình và Quý Tiểu Cát.”
Vương Nguyên Diệu buông tay: “Em chắc chắn chứ?”
Quý Bạch Thư: “Chắc.”
Vương Nguyên Diệu: “Vậy anh đi?”
Quý Bạch Thư: “Hẹn gặp lại.”
Vương Nguyên Diệu nhìn Quý Bạch Thư, người sau vẻ mặt vô tội.
Vương Nguyên Diệu cười cười, không nói lời nào liền đi.
Ngược lại là Quý Bạch Thư không mấy vui vẻ, anh quen dùng thái độ từ chối khi đối mặt với Vương Nguyên Diệu, bởi vì anh biết Vương Nguyên Diệu chưa bao giờ tin đó là thật mà làm ngược lại được nước lấn tới, đánh một cái là lại nhanh chóng sán lại, không cắt đuôi được giãy cũng không ra, anh nghĩ rằng sau đấy Vương Nguyên Diệu sẽ tìm đủ mọi lí do để được ở lại không đi.
Nhưng Vương Nguyên Diệu không làm thế, thẳng thắn dứt khoát đi mất.
Quý Bạch Thư cảm thấy trong nhà trống rỗng, bên tai lặng thinh rất không quen.
“Ba ơi, ba Diệu đi đâu rồi?” Quý Tiểu Cát năm nay ba tuổi đã biết chạy nhảy, nhưng khả năng giữ cân bằng không tốt dễ bị ngã, nhưng bù lại nói chuyện lưu loát, đầu óc linh hoạt, thường xuyên đến bệnh viện nên đã trở thành cục cưng của cả phòng bệnh nhân nội trú.
Vương Nguyên Diệu không cho Quý Tiểu Cát gọi là chú Vương, nói ý nghĩa không tốt, sau đó đơn phương tuyên bố nhận Quý Tiểu Cát làm con nuôi, Quý Tiểu Cát vốn gọi là ‘ba Vương’ nhưng anh bảo khó nghe quá, cuối cùng cưỡng ép bắt Quý Tiểu Cát gọi là ‘ba Diệu’, còn nói tốt nhất cứ bỏ tên đi gọi ‘ba’ thôi là được.
Quý Bạch Thư: “Về nhà rồi.”
Quý Tiểu Cát kinh ngạc: “Tại sao?”
Quý Bạch Thư: “Ai cũng có nhà của mình, ba Diệu cũng vậy.”
Quý Tiểu Cát bò lên trên người Quý Bạch Thư, ngồi trên đùi anh ngẩng đầu nói: “Ba ơi, ba sẽ kết hôn với ba Diệu sao?”
Quý Bạch Thư: “Sao lại hỏi cái này? Ba Diệu nói cho con hả?”
Quý Tiểu Cát lắc đầu: “Các anh chị trong bệnh viện đều nói sau này ba sẽ kết hôn với ba Diệu, hai ba đều là ba của con, con sẽ có cả em trai em gái.”
Quý Bạch Thư xoa xoa vành tai dày dặn của Quý Tiểu Cát, ôn hòa nhỏ nhẹ nói: “Bọn họ đùa thôi.”
Quý Tiểu Cát: “Vậy ba sẽ không kết hôn với ba Diệu ạ?”
Quý Bạch Thư im lặng, một hồi lâu sau nhẹ nhàng nhéo hai má Quý Tiểu Cát nói: “Có đói bụng không? Ba làm món tôm bóc vỏ hấp trứng cho con nha?”
Quý Tiểu Cát rất yêu thích món tôm bóc vỏ trứng hấp, hoan hô muốn ăn, ném vấn đề vừa hỏi ra sau đầu.
Quý Bạch Thư vừa bóc vỏ tôm vừa xem video hướng dẫn nấu món tôm bóc vỏ hấp trứng, anh có chút luống cuống tay chân vì những thường thức sinh hoạt hàng ngày đã quên không còn một mống, cũng may tay chân vẫn còn nhớ nhanh chóng làm quen với các dụng cụ làm bếp nhanh chóng tiến hành, vừa đặt thời gian hấp xong Quý Tiểu Cát đã víu ở cửa nói muốn đi tắm.
Quý Bạch Thư bối rối vài giây, Quý Tiểu Cát muốn đi tắm?
Thì ra Quý Tiểu Cát cũng phải tắm, đến tận hôm nay anh mới biết đấy.
Quý Bạch Thư mang theo Quý Tiểu Cát đi vào buồng tắm, mờ mịt suy nghĩ một chút, anh xả đầy nước vào trong bồn sau đó gọi Quý Tiểu Cát vào cởi quần áo.
Quý Tiểu Cát cởi quần áo, nhìn bồn tắm nói: “Ba ơi con muốn bồn tắm robot.”
Quý Bạch Thư khó hiểu: “Bồn tắm robot là sao?”
Quý Tiểu Cát nghiêm túc nói: “Mỗi lần đi tắm ba Diệu đều sẽ lấy bồn tắm robot ra.”
Quý Bạch Thư chỉ vào bồn tắm nói: “Cái này không được à?”
Quý Tiểu Cát không quá thích, chơi móng tay, nhưng vẫn không muốn Quý Bạch Thư quá mệt nhọc nên nhóc đành cúi đầu ủ rũ bước vào bồn tắm, còn Quý Bạch Thư ở bên cạnh bó tay toàn tập, anh không biết phải chăm sóc trẻ con như thế nào.
Quý Tiểu Cát ngơ ngác nhìn anh, Quý Bạch Thư cũng ngơ ngác nhìn lại.
“Sau đó, ba phải làm thế nào?”
Quý Tiểu Cát thở dài: “Phải gội đầu, tạo bọt, tắm mình, xoa phấn rôm, dầu dưỡng thể.”
Quý Bạch Thư ba chân bốn cẳng đi tìm dầu gội đầu dành cho trẻ em, sữa tắm, phấn rôm cùng và dầu dưỡng thể, sau đó lại nghe nồi hấp trong nhà bếp “tinh” một tiếng, đúng giờ kết thúc, anh phải đi ra ngoài lấy trứng hấp ra khỏi nồi, nhưng không thể bỏ Quý Tiểu Cát một mình trong nhất thời Quý Bạch Thư không có cách nào phân thân.
Mà ngay lúc này, chuông cửa vang lên.
Quý Bạch Thư hai tay đều là bọt nhấc Quý Tiểu Cát từ trong nước ra rồi đặt lên cái ghế nhỏ bên cạnh, sau đó vội vội vàng vàng ra đi mở cửa, ngoài cửa là Vương Nguyên Diệu vừa đi đã quay trở lại.
Vương Nguyên Diệu thấy quần áo anh ẩm ướt, hai tay đều là bọt xà phòng, lại nghe thấy âm thanh trong phòng bếp liền nói: “Đang tắm cho Quý Tiểu Cát à?”
“Ừm.” Quý Bạch Thư có chút khó chịu, “Sao anh lại quay về?”
Vương Nguyên Diệu: “Anh nghĩ lại em vừa mới về, rất nhiều phương diện trong cuộc sống vẫn còn lóng ngóng, còn phải chăm sóc Quý Tiểu Cát, nên không yên tâm quay lại nhìn chút xem thế nào.” Dừng lại vài giây, anh nhỏ giọng nói: “Chủ yếu là anh còn nghĩ em sẽ giữ anh lại, cho nên đợi trước cửa thang máy cả nửa ngày.”
Quý Bạch Thư: “…”
Vương Nguyên Diệu: “Quý Tiểu Cát ở trong phòng tắm à?”
Quý Bạch Thư nghiêng người, cúi đầu nói: “Quý Tiểu Cát nói muốn bồn tắm robot, đó là cái gì?”
Trong mắt Vương Nguyên Diệu đầy ý cười, hai bước vào nhà nói: “Là bồn tắm bơm hơi. Trước đây lúc còn ở bệnh viện anh mua cho Quý Tiểu Cát một cái bồn tắm dành cho trẻ em, sau này anh đưa nó về nhà chăm sóc cũng thuận tiện mang cả bồn tắm về, nó dùng một năm chắc là quen rồi.”
“Ồ.” Anh không hề biết những chuyện này.
Quý Bạch Thư cũng chăm sóc Quý Tiểu Cát, nhưng phần lớn thời gian chỉ chơi với nhóc những lúc rảnh rỗi, dạy Quý Tiểu Cát học tập những tri thức đơn giản, hơn nửa công lao chăm sóc trẻ con đều rơi vào trên người Vương Nguyên Diệu, còn Quý Bạch Thư không hề hay biết để chăm sóc cho một đứa trẻ cần phải bỏ ra bao nhiêu cố gắng, kiên nhẫn và nghị lực.
Vương Nguyên Diệu quen cửa quen nẻo lấy ra bồn tắm bơm hơi được gấp gọn, bơm đầy không khí rồi ôm lấy Quý Tiểu Cát bỏ vào, gội đầu cho nhóc, xoa phấn rôm, chọc cho Quý Tiểu Cát cười khanh khách, không biết còn tưởng rằng anh mới là cha ruột của Quý Tiểu Cát.
Sau khi Quý Bạch Thư lấy trứng hấp ra, anh quay lại cửa phòng tắm quan sát một lúc rồi lặng lẽ đi ra.
Vương Nguyên Diệu lau khô tóc cho Quý Tiểu Cát, sau đó ngồi trên ghế sa lông cùng nhóc chơi trò robot đại chiến quái thú, Quý Bạch Thư gõ lên bát cắt ngang bọn họ: “Ăn cơm thôi.”
“Ăn cơm đi!” Vương Nguyên Diệu bế Quý Tiểu Cát chạy nhanh tới làm Quý Bạch Thư sợ đến mức tim đập thình thịch, còn hai cha con nhà kia thì cười đùa vui vẻ.
Quý Bạch Thư sừng sộ lên thuyết giáo, “Trong phòng khách nhiều đồ vật, không gian không lớn, chơi ném cao ở chỗ này rất dễ xảy ra chuyện —— hai người có nghe tôi nói không?”
Vương Nguyên Diệu cấp tốc giơ tay Quý Tiểu Cát lên, nói: “Nghe rồi!”
Thân thể nhỏ bé của Quý Tiểu Cát nhanh chóng ngồi thẳng tắp: “Nghe rồi ạ, ba ơi.”
Quý Bạch Thư: “Ăn cơm đi.”
Vương Nguyên Diệu nhìn món ăn phong phú trên bàn mà kinh ngạc không thôi, Quý Bạch Thư thấy thế làm như vô tình nói: “Em tưởng mình không biết nấu cơm, nhưng đây là bữa cơm đầu tiên em nấu sau khi mất trí nhớ.”
Vương Nguyên Diệu rất ủng hộ, ăn một miếng khen một câu, Quý Tiểu Cát học theo răm rắp cũng cùng khen, nhưng từ ngữ hạn hẹp chỉ đành ăn theo Vương Nguyên Diệu, nhưng vẫn dỗ cho Quý Bạch Thư vui đến cong cả miệng, tâm trạng vui vẻ.
Cơm tối kết thúc, Quý Bạch Thư lấy sách vở ra xem, Quý Tiểu Cát ngồi chơi bên cạnh anh, còn Vương Nguyên Diệu dọn dẹp nhà cửa, chờ đến khi anh dọn dẹp xong quay lại Quý Tiểu Cát đã nằm nhoài trên đùi Quý Bạch Thư khò khè kéo gỗ, ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Vương Nguyên Diệu rón ra rón rén: “Đang ngủ à.”
Quý Bạch Thư vén tóc cho Quý Tiểu Cát, vẻ mặt ôn nhu: “Ngày hôm nay chạy tới chạy lui cả ngày, chắc là nó mệt rồi.”
“Em thế nào? Có mệt không?”
Quý Bạch Thư giương mắt: “Không mệt.” Ngay sau đó lại nói: “Nếu không có anh hỗ trợ có lẽ đến tận bây giờ em vẫn đang làm cơm tối, Tiểu Cát thì đang đói bụng chờ em… Có phải em làm ba của Tiểu Cát rất không đạt tiêu chuẩn không?”
“Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Em không biết cách chăm sóc nó, không biết nó thích gì, em vừa nhận ra một năm nay người chăm sóc nó là anh chứ không phải em. Em đã quen thoải mái, tự do sắp xếp thời gian, em nhận ra trong lòng mình đã quên mất Quý Tiểu Cát.”
“Đầu tiên, không ai quy định một người bố đơn thân nhất định phải ở bên chăm sóc con cái từng giây từng phút. Tiếp theo, Quý Tiểu Cát rất gần gũi em, nó rất yêu em, điều này nói rõ em đã chăm sóc nó hết sức. Cuối cùng, trước ba tuổi Quý Tiểu Cát là một tay em nuối lớn, em đã chăm sóc con rất tốt cũng bảo vệ nó rất tốt, em không để con phải chịu đựng dù chỉ là một chút thương tổn, em đã làm rất tốt rồi.”
Quý Bạch Thư nhìn anh, đột nhiên phát hiện vẻ nghiêm túc của Vương Nguyên Diệu rất nổi bật rất mê người, mặt anh có chút nóng, bối rối rũ mắt, như có như không mà gảy tóc Quý Tiểu Cát: “Anh rất yêu thương Quý Tiểu Cát.”
“Anh tốt với nó là vì yêu ai yêu cả đường đi.”
Quý Bạch Thư vội vàng liếc nhìn Vương Nguyên Diệu, chạm phải ánh mắt sâu thẳm nghiêm túc của người kia anh như bị lửa nóng thiêu đốt vội vàng né tránh: “Em không biết mình trước đây thế nào, thông minh hay ngu dốt, chân thật thiện lương hay tâm cơ thâm trầm, em không biết mình là loại người nào, nếu như ngày nào đó em khôi phục ký ức, nhận ra quá khứ khác xa với tương lai thì phải làm sao đây? Anh sẽ thích người nào?”
Vương Nguyên Diệu kinh ngạc nói: “Nhưng anh đã gặp em cả trước và sau khi em mất trí nhớ, anh biết bản chất của em không thay đổi, anh vẫn thích em ——” anh đưa tay ra, chỉ vào trong lòng Quý Bạch Thư: “Linh hồn của em, trái tim của em, tư tưởng của em, tính cách của em… Đều sáng lên lấp lánh, điều đó hấp dẫn anh một cách sâu sắc.”
“Em không biết mình có dáng vẻ thế nào, có lẽ anh biết. Anh biết em là dạng người gì, nên anh mới mê muội vì em.”
“Em là Beta.”
“Tuyến thể của anh hỏng rồi.”
Quý Bạch Thư kinh ngạc, “Sao lại hỏng? Có ảnh hưởng gì không?”
Vương Nguyên Diệu cười híp mắt nhìn anh: “Em quan tâm anh.”
Quý Bạch Thư: “Đừng có đổi chủ đề.”
Vương Nguyên Diệu vẫn cười, “Em cũng thích anh.”
Quý Bạch Thư: “… Anh nghiêm túc chút đi.”
Vương Nguyên Diệu nắm lấy ngón tay Quý Bạch Thư, nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm, nhỏ giọng nói: “Quý Bạch Thư, em thích anh.”
“Quý Bạch Thư, em thừa nhận đi, em nói thích anh đi. Có được không, Quý Bạch Thư? Có được không? Bạch Thư…”
Một lúc lâu, Quý Bạch Thư thua trận.
“Ừm.”
Ai mà không động lòng cho được.
Hết chương 19.