Âm Mưu Tin Tức Tố

Chương 16: Hoàn chính văn




“Hắn thấy ánh sáng trong mắt Phó Thặng sáng lên từng chút một, rồi bừng sáng như những vì sao…”

Hà Viễn tỉnh lại từ trong bóng tối, há miệng thở dốc, hắn nhận ra mình đang ở bệnh viện, mở to mắt trong chốc lát hắn mới nhớ lại vụ việc trong quán bar, biển lửa, và cả Vu Tử Minh phát điên, Phương Tắc vội vã chạy đến đúng như kế hoạch của mình, còn có Vương Nguyên Diệu và Quý Bạch Thư, còn có, còn có… cả Phó Thặng.

Phó Thặng bị lửa thiêu đốt, Phó Thặng không rõ sống chết.

Hà Viễn vén chăn lên định xuống đất, hắn không biết Phó Thặng lẽ ra phải đi làm nhiệm vụ ở tỉnh khác tại sao lại xuất hiện ở thủ đô, không thể có chuyện nhà họ Phó chủ động tiết lộ cho Phó Thặng những việc có liên quan đến hắn, vì sao Phó Thặng lại xuất hiện đúng lúc như vậy?

Hắn muốn đi hỏi Phó Thặng, cũng càng muốn xác nhận Phó Thặng đã an toàn.

Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, Quý Bạch Thư tiến vào thấy ngay một cái chân đã thò xuống đất của Hà Viễn, anh nhanh chóng tiến lên ấn hắn về trên giường, “Ngốc ngếch gì đấy? Nằm xuống mau. Trên người có chỗ nào không thoải mái không? Có đau bụng không? Để anh gọi bác sĩ tới khám cho em, em mau ngoan ngoãn nằm xuống cho anh —— “

Hà Viễn nắm lấy tay Quý Bạch Thư, hỏi han một cách đầy mong chờ: “Phó Thặng sao rồi?”

“Còn sống.” Quý Bạch Thư thở dài, “Nhưng vẫn đang trong phòng theo dõi, người nhà họ Phó đang chăm sóc, với y thuật hiện tại có thể cứu sống được, em yên tâm. Nói với em chuyện này, em đã biết mình có em bé chưa?”

Hà Viễn sửng sốt, “Em bé gì cơ?”

Quý Bạch Thư: “Em mấy tích ngay hôm đi bệnh viện khám sức khỏe, bệnh viện không liên lạc được với em nên gửi kết quả kiểm tra sức khỏe về chỗ anh. Giấy kết quả ghi rõ ràng, em, Hà Viễn, có em bé hai tháng rồi.”

Hà Viễn vô thức nhìn về phía bụng, nghĩ thầm chẳng trách đánh không lại Vu Tử Minh, ngay sau đó hắn lại nhớ tới trong cơn phẫn nộ mình đã bị Vu Tử Minh đá mấy đá, còn cả cơn đau bụng không đứng dậy nổi, không khỏi căng thẳng dò hỏi: “Nó vẫn còn chứ?”

Quý Bạch Thư: “Thiếu chút nữa đã không còn.”

Tức là vẫn còn. Hà Viễn có chút không phản ứng kịp, thông tin quá nhiều, trong giây lát khó có thể tiêu hóa, nhưng hắn nhanh chóng đặt chuyện cái thai sang một bên, chuyện này đối với hắn là quá mức xa lạ cùng xa vời, rất khó có thể chấp nhận chuyện “mình đã là một dựng phu” ngay lập tức, nên hắn có phản ứng rất nhỏ với việc này.

“Em có thể đi thăm Phó Thặng không?”

“Chờ bác sĩ nói em có thể đi thì đi.”

Quý Bạch Thư đã gọi bác sĩ.

Hà Viễn nằm xuống giường bệnh, do dự một chút lại nói: “Thôi, em có đi cũng không có tác dụng gì.” Đi rồi có khi còn làm cho người nhà họ Phó tức giận.

Quý Bạch Thư thấy tâm trạng hắn không tốt thì nói sang chyện khác: “Hà Viễn, nói cho anh một chuyện, đừng nói dối —— những việc liên quan đến Phương Cao Mân tử, Vu Tử Minh mất khống chế phóng hỏa, vụ án buôn lậu ngọc thô của nhà họ Phương bị đưa ra ánh sáng đều là em làm đúng không, em làm những chuyện này đều vì anh, có đúng không?”

Hà Viễn sắc mặt tái nhợt, Quý Bạch Thư giành trước một bước: “Đừng có chối, anh cũng nhìn thấy trận hỏa hoạn ở quán bar.”

“Anh nhớ ra rồi?”

Cái kiểu gấp gáp dò hỏi này đã chứng thực suy đoán của Quý Bạch Thư, Hà Viễn có trả lời hay không đã không còn quan trọng, Quý Bạch Thư thở dài một cách nặng nề, vươn tay vén lọn tóc đen rủ trên trán Hà Viễn: “Vẫn chưa. Chỉ là có chút quen thuộc mơ hồ, hơn nữa em và Nguyên Diệu có thái độ rất kỳ quái với nhà họ Phương, nỗ lực ngăn cản anh tiếp xúc với nhà họ Phương, anh đoán được sơ sơ.”

Dừng một chút, anh cũng không quá muốn nói về nhà họ Phương.

Quý Bạch Thư mất trí nhớ là sự thật, không nhớ lại được nữa, sáu năm trước anh bị thương rất nặng có lẽ cả đời này cũng không nhớ lại được.

Nên nhà họ Phương từng làm gì cũng không quan trọng với Quý Bạch Thư nữa, thật sự không còn quan trọng nữa rồi, dù hiện tại có người kể lại toàn bộ quá khứ anh cũng không có cảm giác gì.

Anh có thể làm người đứng xem nhưng Hà Viễn lại không thể.

Trong khoảng thời gian ký ức trống rỗng, người xuất hiện ở bên Quý Bạch Thư là Vương Nguyên Diệu và cô giáo của anh, còn cả Quý Tiểu Cát, nên người nhà của anh chỉ có Vương Nguyên Diệu, cô giáo và Quý Tiểu Cát, không có Hà Viễn.

Sau này Hà Viễn tìm tới anh, xuất phát từ cảm giác quen thuộc nên Quý Bạch Thư nhanh chóng chấp nhận Hà Viễn, thế nhưng không có ký ức anh vẫn không thể quan tâm đến Hà Viễn một cách đầy đủ như trước kia.

Anh đã có người thân mới, gia đình mới, còn Hà Viễn là người thân trong đoạn ký ức ở quá khứ, là người thân đã bị vứt bỏ.

Quý Bạch Thư cảm thấy khổ sở vì trong đoạn quá khứ anh từng vứt bỏ cũng có sự tồn tại của Hà Viễn, anh thản nhiên chấp nhận cuộc sống mới còn Hà Viễn bị nhốt trong thù hận, chìm sâu vào bóng tối không thể thoát ra.

Vương Nguyên Diệu nói Hà Viễn không cha không mẹ, bị bọn buôn người lừa bán, từ nhỏ đã lưu lạc, có thể nói rằng hắn được anh nhặt trong đống rác rồi đưa về nhà, nên đối với Hà Viễn mà nói, anh chính là anh trai của Hà Viễn, cũng là cha mẹ, là người thân duy nhất.

Dù là anh trai hay là cha mẹ, anh vẫn phải che chở phía trước ngăn cản mọi sóng gió nhấp nhô cho Hà Viễn chứ không phải bỗng nhiên mất tích, khiến Hà Viễn phải gánh vác thù hận nặng nề bất kham.

Quý Bạch Thư cảm thấy hổ thẹn, cũng đau lòng Hà Viễn gánh vác hận thù, Hà Viễn không nên gánh chịu hận thù của Quý Thường đã chết, đó là trách nhiệm của anh.

“Muốn biết Vu Tử Minh và tình hình nhà họ Phương không?”

“Ừm.” Hà Viễn thấp giọng.

Quý Bạch Thư: “Tình huống bị bỏng của Vu Tử Minh nghiêm trọng hơn Phó Thặng, khi đưa đến bệnh viện chỉ còn một hơi tàn, hiện nay y khoa phát triển bác sĩ dốc hết sức lực vẫn cứu về được, nhưng vẫn đang ở trong phòng theo dõi, cách một giờ phải thay băng một lần, không thể tiêm thuốc giảm đau, rất thảm.”

Hà Viễn cười cười, không hề đồng tình, đây đều là những việc gã từng làm với Quý Thường.

“Phương Tắc bị thương ở đầu, vẫn còn đang hôn mê, người nhà họ Phương đều tới đây hết, chặn trước cửa phòng cấp cứu không cho bác sĩ cứu Phó Thặng —— “

“Bọn họ dám?!” Hà Viễn kích động.

“Hò hét loạn hết cả lên, cũng may lúc đó Phó Thặng dẫn theo người tới, còn có Nguyên Diệu hỗ trợ, không lâu sau người nhà họ Phó cũng đến, trực tiếp gọi người của quân đội đến thủ vệ. Phương Tắc chỉ là rơi vào hôn mê không có nguy hiểm tính mạng, người nhà họ Phương chống đối kéo một đám sang chặn cửa phòng em muốn bắt em đi. Lúc đó bên này không ai trong coi, thiếu chút nữa em đã bị bắt đi rồi.”

Quý Bạch Thư cúi người nói: “Sau đó Nguyên Diệu có nói dẫn đầu đám người nhà họ Phương là một quân nhân.”

Hà Viễn có chút hiểu được, Vu Tử Minh trọng thương, thế nhưng ngày đó đánh đập hắn, muốn phóng hỏa thiêu chết hắn, thậm chí làm Phó Thặng bị thương, chuyện này quá ồn ào không có cách nào ém xuống được nên họ phải ra tay trước khống chế hắn.

Chỉ cần người trong cuộc ngậm miệng, đen cũng có thể thành trắng, dù kế hoạch của Hà Viễn kín đáo cỡ nào nhưng hắn không mở miệng được thì cái gì cũng vô dụng.

“Ngay khi em sắp bị bắt đi người của Phó Lão Gia Tử phái tới cản họ lại, làm chủ đưa em chuyển khu phòng bệnh được bảo vệ an toàn, cũng cắt cử mấy người ở lại thay nhau trông cửa.”

Hà Viễn sửng sốt, hắn cho là trải qua chuyện này người nhà họ Phó sẽ càng hận hắn hơn.

Quý Bạch Thư rót cho hắn một cốc nước ấm: “Ở những phương diện khác Phó Lão Gia Tử cũng tính là làm người chính phái, người nhà họ Phương nghĩ gì trong lòng ông ấy cũng rõ ràng, hơn nữa vì giành chiến thắng trong nhiệm kỳ mới họ đã làm ra không ít chuyện dơ bẩn, lão gia tử sớm đã thấy ngứa mắt từ lâu, em cũng không cần cảm thấy gánh nặng trong lòng.”

Hà Viễn: “Ai là người chịu trách nhiệm vụ án Vu Tử Minh bắt cóc?”

Hắn trong giọng nói ‘bắt cóc’ chứ không phải ‘bị bắt’, tinh ranh quá rồi đấy, Quý Bạch Thư lườm hắn một cái, khóe môi mang ý cười: “Là Nguyên Diệu phụ trách. Yên tâm, anh ấy đã có được mấy đoạn phim theo dõi, nhân chứng vật chứng đều có, dù Vu Tử Minh tỉnh lại cũng phải đối mặt với tai ương ngục tù. Còn nhà họ Phương, cả người sau lưng Vu Tử Minh ai cũng không thoát được.”

Lúc này Hà Viễn hoàn toàn an tĩnh, thế lực không ngừng ra tay thúc đẩy chuyện này trừ cha Vương Nguyên Diệu, còn có nhà họ Phó.

Trước đây Phó Thặng bị ép cuốn vào tranh đấu chính trị sớm đã hợp tác với vị tai to mặt lớn kia, hiện nay y bị thương tương đương với việc không nể mặt mũi công khai trận doanh, vì tư tình hay vì lợi ích thì toàn thể nhà họ Phó cũng sẽ đứng về phía y, khiến Vu Tử Minh và ông già của gã bị kéo xuống đài.

Cũng may lợi thế nhiều, cán cân thiên bình nghiêng về phía họ.

Cây đại thụ sau lưng Vu Tử Minh sẽ bị nhổ tận gốc.

Nhiệm kỳ mới, nhiều cơ hội tốt…

Đổi lại lúc bình thường, những chuyện như vậy sẽ chuyện lớn hóa nhỏ nhưng khi phân chia quyền lực sẽ đấu đá đến cùng, hai bên dồn sức cắn nuốt lẫn nhau.

Hà Viễn hoàn toàn thả lỏng, ý chí chống đỡ sáu năm trong nháy mắt sụp đổ, thần kinh căng thẳng thần cũng thư giãn, tứ chi mềm nhũn, đầu óc cũng rất trống không, tâm trạng mờ mịt, không biết nên làm những gì.

Tình cảm ngột ngạt tận lực lãng quên trong chớp nhoáng bắt đầu làm loạn, dây dưa với Phó Thặng, yêu thương chưa cháy hết, mâu thuẫn bùng nổ dẫn đến cắt đứt, sau đó tỉnh lại, hối hận. Khoảng cách sâu sắc nhất chính là thiên tính về sinh lý giữa Alpha và Beta, cùng với mục đích tiếp cận ban đầu của hắn là lừa dối…

Hà Viễn há miệng lớn thở dốc, trong lòng ngột ngạt đến khó chịu, không có cách nào giải thoát nỗi ấm ức tức giận này, càng nghĩ càng khó chịu, hắn cau mày, nghiêng người vùi mặt vào bàn tay đang cắm kim truyền dịch, hoàn toàn không biết phải làm sao cho phải.

Quý Bạch Thư thấy tâm trạng của hắn không đúng lắm, nhanh chóng gọi bác sĩ tới tiêm thuốc an thần, kiểm tra xong vài chỉ tiêu cơ bản không có gì đáng ngại mới thoáng yên tâm.

Tâm trạng của Hà Viễn thay đổi quá lớn, lại có thói quen tâm sự gì cũng giấu, căng thẳng sáu năm đột nhiên gian đứt đoạn nên rơi vào hỗn loạn dẫn đến sụp đổ một cách nhanh chóng. Sự lo lắng cho Phó Thặng, xoắn xuýt mâu thuẫn giữa hai người, tích tụ dần nhanh chóng dẫn đến sốt cao, phải tĩnh dưỡng mấy ngày trong bệnh viện.

Mấy ngày này bên ngoài xảy ra đầy những chuyện long trời lở đất, nhiệm kỳ mới sẽ diễn ra vào tháng 2 tháng 3 năm tới, cuối năm nay bên trên sẽ quyết định danh sách ứng cử viên, ban đầu hai phe đánh đến nước sôi lửa bỏng nhưng sau khi Vu Tử Minh bị cáo buộc mưu sát chuyển biến mới đã xảy ra.

Vu Tử Minh bị cáo buộc tội bắt cóc, mưu sát, nhân chứng vật chứng đều có, liên lụy nhà họ Phương không nói, camera giám sát ngày đó cũng ghi lại khi Vu Tử Minh đinh giết Hà Viễn đã thốt ra những gì, liên lụy ra vụ án phóng hỏa sáu năm trước và cả thân thế của Vu Tử Minh.

Vương Nguyên Diệu điều tra được nhiều hơn, sâu xa hơn so với những gì Hà Viễn đã đoán, liên luỵ càng thêm rộng rãi, không chỉ là buôn lậu ngọc thạch còn liên quan đến cả tham ô nhận hối lộ. Vụ án quá lớn, đã thành lập tổ chuyên án điều tra toàn bộ những người có liên quan, có lẽ sang năm mới sẽ có kết quả.

Còn ứng cử viên bộ lộ tài năng sâu sắc không ai khác chính là cha của Vương Nguyên Diệu.

Ngay sau đó chính là một loạt đất rung núi chuyển quyền thế đổi dời, những người thân ở quan trường có thể cảm nhận sâu sắc nhất, nhưng đối với dân chúng bình thường thì chuyện này còn chẳng quan trọng bằng giá thịt hôm nay là bao nhiêu trừ một số ít người quan tâm đến việc quốc gia đại sự, nhưng cũng không đoán ra được gì.

Nhà họ Phương chịu liên lụy, cũng nằm trong danh sách bị điều tra, có lẽ cuối cùng cũng phải chịu hình phạt, một chiêu này khiến họ mãi mãi lùi xa khỏi trung tâm chính trị, muốn quay về sẽ rất khó khăn.

Vu Tử Minh bị bỏng chưa khỏe lại, nhưng chắc chắn sẽ bị phán tù chung thân, trong tay gã dính dáng đến vài mạng người chứ không phải một.

Chờ Phương Tắc tỉnh lại, ván đã đóng thuyền.

**

Hà Viễn hết sốt cao, ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng hai ngày rồi quay lại nhà trọ, Quý Bạch Thư muốn đến nơi hắn ở cho tiện chăm sóc nhưng Hà Viễn kiên trì từ chối đành từ bỏ.

Sau khi hắn biết tin Phó Thặng đã tỉnh, cũng được chuyển sang phòng bệnh thường bèn mua chút hoa quả đến thăm.

Vừa tới cửa phòng bệnh, cửa bỗng mở ra từ bên trong, hắn va phải Phó Gia Tịnh. Trong lòng Hà Viễn hơi kinh ngạc nhưng không phản ứng quá lớn, ngược lại Phó Gia Tịnh lúng túng không thôi vội vã tránh đường, còn chào hỏi hắn.

“Chú, chú đã đến rồi.” Phó Gia Tịnh kiên trì mời hắn đi vào.

Hà Viễn nhìn cô ta một cái, không hiểu vì sao Phó Gia Tịnh lại sợ sệt mình, nghĩ là nhìn lầm rồi.

Hắn thấy trong phòng bệnh còn có Phó Gia Kỳ và mẹ Phó thì có chút yên lặng, đưa giỏ hoa quả trong tay cho Phó Gia Tịnh nói: “Giúp tôi nói cảm ơn với Phó Thặng, cảm ơn anh ấy đã cứu tôi.”

“Không không không…” Phó Gia Tịnh vội vã xua tay từ chối, như mèo bị giẫm trúng đuôi, rụt vai lại lớn tiếng gọi: “Phó Thặng, Hà Viễn tới thăm cậu!”

Ba người trong phòng bệnh quay đầu nhìn sang, Phó Gia Kỳ rất vui vẻ, sắc mặt mẹ Phó không lo lắng cũng không nói gì, hai người đứng lên đi ra ngoài, Hà Viễn lễ phép chào hỏi không ngờ tới mẹ Phó sẽ đáp lại hắn, còn Phó Gia Kỳ thì lại lôi kéo giỏ hoa quả nhét lại vào tay Hà Viễn cũng vui vẻ nói hoan nghênh hắn tới thăm Phó Thặng, Phó Thặng vẫn luôn nhắc tới hắn, cuối cùng hắn cũng chịu tới rồi nọ kia.

Thái độ kỳ lạ của họ khiến Hà Viễn có chút không quen, nhưng Phó Gia Kỳ nhanh chóng kéo Phó Gia Tịnh rời đi.

Hà Viễn đứng lặng tại cửa, mãi đến tận khi Phó Thặng trêu chọc: “Em muốn đứng ngoài cửa thành tượng đá luôn hả?”

Lúc này Hà Viễn mới đi vào, nhìn băng vải quấn đầy trên người Phó Thặng, người kia còn mang theo ý cười nói: “Tạm thời anh chỉ ăn được thức ăn lỏng, lãng phí tấm lòng của em rồi.”

Hà Viễn không đáp lời, hắn đặt giỏ hoa quả xuống rồi ngồi ở bên giường, có chút sợ hãi lại có chút kìm lòng không đặng, ngón tay vuốt ve băng vải trên người Phó Thặng: “Còn đau không?”

“Kết vảy rồi, nhưng ngứa lắm.” Phó Thặng quay tay nắm lấy tay Hà Viễn, cường độ rất nhẹ, nâng mắt nhìn hắn: “Chuẩn bị làm phẫu thuật cấy da, chắc làm ba lần.”

Y thuật hiện đại đã rất phát triển, bị bỏng chỉ cần cấy ghép da là có thể khôi phục như lúc ban đầu, năm đó Quý Thường cũng trở thành Quý Bạch Thư theo cách như vậy. Nhưng dù y thuật phát triển, quá trình chữa trị và thay thuốc, giải phẫu cấy ghép và khôi phục cũng phải chịu không ít khổ sở.

“Đã qua nửa tháng rồi em mới đến thăm anh, anh vẫn luôn đợi em nhưng em không xuất hiện, anh đã nghĩ em lòng dạ sắt đá.” Phó Thặng nửa đùa nửa thật nói, chờ đợi hết lần này đến lần khác cùng biết bao thất vọng được ẩn giấu trong giọng nói bình tĩnh khiến người nghe không biết đâu là thật đâu là giả. “Em có khỏe không?”

Y nhìn về phía bụng Hà Viễn, nơi ấy đã hơi nhô ra.

Hà Viễn mặc quần áo rộng rãi, ngồi xuống mới có thể nhìn ra dấu vết, hắn vừa trải qua một cơn bệnh nặng, không muốn ăn uống gì, người cũng gầy đi không ít, nhìn qua còn yếu đuối hơn cả Phó Thặng bị bỏng.

“Không có chuyện gì. Hôm ấy, sao anh biết em ở quán bar?”

“Em dùng tài khoản, người bên anh tra được.”

“Không phải lúc đó anh đang ở ngoại tỉnh à?” Hà Viễn giương mắt, vẻ mặt bình tĩnh: “Anh vẫn luôn cho người theo dõi em.”

Phó Thặng có chút gấp, “Người nhà họ Phương không có ý tốt, anh bị phái ra tỉnh ngoài, nếu như xảy ra chuyện gì sẽ không kịp, cho nên mới để lại vào người chú ý tình huống của em. Anh cũng đã căn dặn, xuất hiện tình huống đặc biệt mới phải báo cáo, em… Đừng giận.”

Hà Viễn không giận, hắn hiểu cách làm của Phó Thặng, Phó Thặng biết rõ kết hoạch của hắn, mục đích của hắn, hắn đã triệt để đắc tội nhà họ Phương, còn muốn tiếp tục trả thù, Phương Tắc sẽ không bỏ qua cho hắn, dưới tình huống như vậy nhất định sẽ đặt mình vào nguy hiểm, Phó Thặng vẫn rất hiểu hắn.

Phó Thặng thật sự sợ hắn có chuyện mà mình không kịp làm gì nên mới cho người theo Hà Viễn, nhưng Hà Viễn bắt cóc Vu Tử Minh cùng hôm đó tránh thoát toàn bộ người theo dõi.

Hà Viễn gãi gãi lòng bàn tay Phó Thặng, rất nhẹ, nhưng lòng bàn tay Phó Thặng bị quấn băng nên y không nhận ra.

“Anh là một người kiêu ngạo, anh coi bản thân mình là trung tâm, anh nghĩ rằng tất cả mọi người sẽ tôn trọng em vì em là bạn đời của anh, nên anh sẽ cần không mất công thể hiện sự coi trọng với em trước mặt người ngoài, không hề để tâm đến người nhà, bạn bè của anh bất mãn với em… Thế nhưng những điều này chỉ cần để tâm sẽ nhận ra, Phó Thặng.”

Phó Thặng trầm mặc nửa ngày, “Anh biết.”

“Anh nói anh cũng nghi ngờ tình cảm giữa Alpha và Beta, anh lớn lên giữa hoàn cảnh Alpha và Omega sinh ra đã dành cho nhau, em không trách anh sinh ra nghi ngờ, nhưng gặp Hòa Bắc Gia, anh thử qua, anh cảm thấy không được, nhưng nếu được thì sao? Có phải anh sẽ ly hôn với em để tận hưởng cuộc sống dễ dàng thoải mái hơn, ở bên một người vợ mang đến cho anh nhiều tác dụng?” Hà Viễn gật gật đầu, tiếp tục nói: “Anh đã dao động, Phó Thặng, anh đã dao động.”

Dù chỉ là suy nghĩ bất chợt, nhưng cũng đủ chết người.

“Xin lỗi.” Phó Thặng nắm chặt Hà Viễn tay, nhìn hắn nói: “Khi bắt đầu anh có rất nhiều lý do để giải thích, như lời em nói, hoàn cảnh như vậy, tất cả mọi người nói với chúng ta rằng Alpha và Omega mới là một đôi trời sinh, Alpha và Beta sớm muộn gì cũng sẽ tách ra, nên anh nghi ngờ. Nhưng anh không cam lòng, anh biết những gì họ nói, tình yêu của anh dành cho em còn không bằng sinh lý trời sinh… Là không chịu thua, là hiếu kỳ, hay quyền lợi đầu độc anh, một người vợ Omega sẽ mang lại cho anh nhiều trợ lực, dù là để ổn định tin tức tố hay để làm vừa lòng quần chúng với niềm tin sâu sắc vào tình cảm giữa Alpha và Omega —— đây là những lý do anh tự bao biện cho mình khi đưa Hòa Bắc Gia ra ngoài, anh đã nghĩ như vậy, ngu xuẩn tự cao, tự cho rằng em sẽ nhường nhịn vô điều kiện.”

Dừng lại chốc lát, có lẽ nói chuyện quá lâu nên Phó Thặng thấy hơi khó thở, tim phổi không quá thoải mái.

Qua chốc lát, y nói tiếp: “Nhưng hiện tại anh biết rồi, dù có lý do gì thì anh cũng đã làm sai, không thể bao biện kiếm cớ. Em rất hiểu anh, em càng hiểu anh hơn chính anh, bất kỳ lý do gì anh nói ra lúc này sợ là em sớm đã biết. Có lẽ em cũng từng dùng những lý do này để giải vây cho anh… Xin lỗi, Hà Viễn.”

Hà Viễn cúi đầu, trán tì lên mu bàn tay, nước mắt rơi xuống thấm ướt ráp trải giường, Phó Thặng giãy dụa ngồi dậy, tay chân luống cuống, muốn ôm lấy hắn, an ủi hắn, nói bao xin lỗi bao nhiêu lần cũng được thế nhưng y hiểu rõ những chuyện mình đã làm trong quá khứ nên càng không có cách nào để mở lời.

Khi thật sự biết sai lại càng không thể mở miệng thừa nhận sai lầm, vì y hiểu rõ xin lỗi chẳng thể nào xóa nhòa những thương tổn.

Mu bàn tay Phó Thặng nhẹ nhàng lau hai má Hà Viễn, trong lòng chua xót tận cùng, “Hà Viễn…” Y nhỏ giọng lẩm bẩm, mỗi một câu của Hà Viễn đều chọt trúng trong lòng, tươi sống xé toạc con tim, thít chặt, chua xót, hối hận cùng áy náy, còn cả yêu thương sâu sắc, như nước lũ xả xuống ầm ầm sau khi mở vách ngăn.

Không dám tiến tới, không dám đụng vào, ngay cả câu xin được tha thứ cũng không dám thốt ra, tựa như Hà Viễn là một món đồ thủy tinh dễ vỡ, một câu nói cũng có thể làm hắn vỡ tan.

Phó Thặng khó chịu không thôi.

Hà Viễn tầng tầng lấy hơi, giọng mũi có chút nghẹn, trầm trầm nói: “Ban đầu em tiếp cận anh với mục đích không trong sáng —— “

“Anh biết em yêu anh là đủ rồi.” Nhiều lần nhớ về cuộc hôn nhân này, hồi tưởng lần đầu gặp gỡ của mình và Hà Viễn, không ngừng phục dựng lại mỗi đoạn ngắn từng bên nhau, cuối cùng Phó Thặng dám tin tưởng Hà Viễn cũng yêu mình.

Vừa bắt đầu gặp gỡ ai cũng không biết ai, y tin rằng những động lòng ấy không phải giả vờ, dù mục đích sau này không trong sáng nhưng y rất hiểu Hà Viễn, khi Hà Viễn phát hiện y không tham dự hãm hại Quý Thường cũng không vô cớ giận chó đánh mèo, lợi dụng y.

Hà Viễn là người thông minh lại lý trí, cũng ngây thơ, từ việc hắn trả thù Hạ Tinh Văn, Phương Cao Mân có thể nhìn ra một hai từ phương thức bên trong, vừa ngây thơ lại vừa tình toán công bằng, ngay cả luật pháp cũng không công bằng như vậy, Hà Viễn mang theo tình cảm cá nhân làm thẩm phán nhưng không có giận chó đánh mèo lên người khác, không lạm sát kẻ vô tội.

“Nếu em chỉ lợi dụng anh, sẽ không ly hôn với anh.”

Hắn sẽ ở bên cạnh y để báo xong ân tình, cũng sẽ không quan tâm y sẽ lấy ai.

Hà Viễn nhẹ nhàng cà cà mu bàn tay Phó Thặng, lẩm bẩm nói rằng: “Em cũng rất tự đại, em sẽ không lấy lòng người nhà và bạn bè của anh, cũng mặc kệ thái độ họ dành cho mình, em biết trên đời này không có tình cảm nào không kinh doanh không trả giá.”

Người nhà họ Phó có lập trường của mình, không thích hắn, không chấp nhận hắn, trừ việc hắn là Beta, nguyên nhân thứ hai họ không chấp nhận cuộc hôn nhân này cũng vì Hà Viễn không muốn chủ động duy trì liên lạc với họ.

Tích cách của Hà Viễn vừa tự đại, cũng thanh cao, hắn không muốn làm vui lòng người khác, nhất là những người không có tình cảm với mình, mặc kệ đối phương là ai, hắn đều dùng thái độ lạnh nhạt xa cách để đối xử.

Mà loại tính cách này lộ ra giữa giai cấp của những con người luôn đeo mặt nạ tươi cười để đối xử với nhau rất không thảo hỷ, rất khó ưa.

Thật ra Hà Viễn đều hiểu hết, cũng không có ý định dung nhập trong đó.

Hắn không phải không sai.

Tính cách của bọn họ đều có vấn đề, hai người đều quá kiêu ngạo, chỉ là tự cao của Hà Viễn ẩn giấu sâu sắc ở trong xương, sẽ chỉ nhìn thấu qua năm rộng tháng dài.

Hà Viễn phân tích Phó Thặng, cũng phân tích lỗi lầm của chính mình, bởi vì khách quan, công bằng, khiến Phó Thặng cảm thấy sợ hãi.

“Em không cần phải lấy lòng bất kỳ ai cả, em muốn làm cái gì thì làm cái đó, anh cũng sẽ không bao giờ áp đặt mong muốn của mình lên em.”

“Anh nói cho anh một cơ hội, em không biết đáp án, em vẫn không có cách nào để tin tưởng, không làm được như chưa từng xảy ra khúc mắc.”

Nếu như trong lòng có khúc mắc, hôn nhân dù có tái hợp sẽ lại có một ngày tan vỡ.

Phó Thặng trầm mặc trong chốc lát, ôm lấy Hà Viễn nhẹ giọng nói: “Thử một lần nữa được không? Anh sẽ cố gắng học làm một người yêu đạt điểm tối đa, dành cho em tôn trọng, tình yêu cùng vui vẻ, quyền quyết định nằm trong tay em, bất cứ lúc nào em đều có quyền yêu cầu ngừng lại, em là người duy nhất nắm quyền trong mối quan hệ của chúng ta, em có quyền dừng lại hay tiếp tục.”

Hà Viễn đẩy Phó Thặng ra, cúi đầu không đáp lại.

Phó Thặng từ nhiệt liệt mong đợi đến tan vỡ, thất vọng, trong lòng dần lạnh lẽo, cuối cùng cười một cái nói: “Thôi, em không muốn thì thôi. Nói sau đi, lúc này không muốn cũng là bình thường, mọi chuyện vẫn loạn quá, không có gì rõ ràng, sau này hãy nói.” Y nói năng lộn xộn, cuối cùng nói không ra lời, không thể làm gì khác hơn là lặp đi lặp lại một câu: “Sau này hãy nói…”

Phó Thặng hít sâu, dù cho động tác này ảnh hưởng đến tim phổi, nhưng cũng đã làm rồi.

Y muốn nắm tay Hà Viễn nhưng giữa đường lại dừng, rụt về như có chút kinh sợ.

Hà Viễn bình tĩnh nhìn ráp trải giường trắng tinh, đột nhiên hỏi y: “Anh biết đứa bé không?”

“Ừm.”

“Ngày đó anh tung em khỏi đám cháy, không sợ mất đứa bé sao?”

“Anh sợ cháy tới em, cái gì cũng không nghĩ. Trên người anh đều là rượu, em cũng bị dính, một ngọn lửa cũng có thể đốt, anh sợ, cái gì cũng không dám tưởng tượng.”

“Người nhà anh biết chưa?”

“Chưa, bọn họ không biết, anh chưa nói.”

“Tại sao?”

“Ba mẹ anh muốn có cháu từ rất lâu, ông bà nội cũng rất coi trọng dòng dõi, nếu bọn họ biết sẽ quấy nhiễu em.”

“Nếu em nói em không muốn đứa bé này thì sao?”

Hà Viễn nhìn chằm chằm Phó Thặng, trên mặt y quấn băng kín mít vốn không nhìn ra biểu cảm gì, nhưng đôi mắt y tối sầm lại, trong nháy mắt ảm đạm đi rất rõ ràng.

“Anh tôn trọng quyết định của em.”

Phó Thặng nản lòng thoái chí, ngay cả đứa con của họ Hà Viễn cũng không muốn, nhưng y không có cách nào, không thể cưỡng ép, không có tư cách cũng không có lập trường, không thể tái phạm sai lầm, bởi vậy bị người cản tay uy hiếp, bị bắt bí, mặc người xoa nắn.

Hà Viễn thu hồi ánh mắt, lầm bầm lầu bầu: “Em không thích thuốc hướng dẫn, không thích bị hạn chế tự do, rất ghét Hòa Bắc Gia, em muốn đi học mạng máy tính, em vẫn không thể tha thứ cho những chuyện quá đáng anh đã làm lúc trước…”

Phó Thặng im lặng lắng nghe, trong đôi mắt vẫn là bóng tối.

“Thế nhưng…” Hà Viễn yên lặng nhìn vào mắt Phó Thặng, nói: “Em còn yêu anh, em cũng không có cách nào.”

Hắn thấy ánh sáng trong mắt Phó Thặng sáng lên từng chút một, rồi bừng sáng như những vì sao, tâm trạng bị bao phủ trong những mịt mờ của hắn cũng bừng sáng ngay trong khoảnh khắc ấy.

Hoàn chính văn

Thế là hoàn rồi mọi người ạ :v còn phiên ngoại nữa thôi, phiên ngoại sẽ có em bé haha =)))