Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 832: Hiểu lầm em, yêu em




khụ...” Có phải có vấn đề không...

“Thể lần này tôi đắc tội với phu nhân như vậy liệu còn có thể cứu không?” Sở Gia Nghêu yếu ớt hỏi.

Bùi Nam Nhứ nhìn về hướng anh cả nhà mình và Lâm Yên vừa rời đi: “Cái này tôi cũng không biết.” Vốn dĩ anh cho rằng với tính cách của Lâm Yên chắc cô cũng dễ nói chuyện.

Nhưng qua chuyện lần này anh lại không dám khẳng định.

Thái độ của Lâm Yên ngày hôm nay quả thật khiến anh quá bất ngờ.

Rõ ràng mỗi lần cô ở trước mặt bọn họ, nhất là lúc ở trước mặt anh cả đều rất...

“hèn”, ấy thế mà hôm nay lại vô cùng quyết liệt.

Chiếc xe yên ổn lăn bánh chạy trên đường, Lâm Yên mới thoáng bình tĩnh lại.

Cô cẩn thận nhìn lén người đàn ông đang ngồi ở ghế phó lái, sau đó cố gắng giải thích: “Chuyện vừa rồi...

ngài Bùi...

tôi chỉ là...

chỉ là thấy mấy cô gái đó có suy nghĩ không đúng với ngài nên...

tức giận...

mới dẫn đến việc mất không chế như vừa rồi...

nói mấy câu không nên nói...” Bùi Duật Thành bình thản nhìn cô: “Vậy sao? Tại sao lại tức giận?” Lâm Yên không chút nghĩ ngợi đã trả lời ngay: “Bởi vì ngài là bạn trai của tôi mà! Thấy người khác dụ dỗ ngài như thế nên đương nhiên tôi sẽ tức giận rồi!” Một câu “ngài là bạn trai của tôi mà” của cô khiến ánh mắt của Bùi Duật Thành hơi ám đen.

“Bây giờ cô Lâm đối với tôi vẫn là gặp dịp thì chơi hay là...

đùa mà thành thật?” Trong chiếc xe kín mít, âm thanh trầm khàn của anh cứ vang vọng mãi không thôi.

“A...” Lời vừa rồi của Bùi Duật Thành, khiến Lâm Yên giật thót tim.

Trời ạ! Bùi Duật Thành, anh có cần phải nhạy cảm như vậy không?

Trái tim của Lâm Yên cảm thấy hốt hoảng một cách khó hiểu, cô cố gắng bình tĩnh lại rồi chớp mắt, nói: “Hả? Đùa cái gì cơ, đùa cái gì thành thật? Đâu có đâu! Tôi vẫn luôn thật lòng mà!” Bùi Duật Thành mỉm cười, không vạch trần cô nhưng đôi mắt đằng sau thấu kính kia dường như có thể nhìn thấu lòng người: “Hành động của cô Lâm bây giờ sẽ khiến tôi hiểu lầm đấy.” Lâm Yên: “Hiểu lầm...? Bùi Duật Thành: “Hiểu lầm là...

cô yêu tôi.” Lâm Yên: “...” Lâm Yên bị những lời này dọa cho đến ho khan: “Khụ khụ...

khụ...” Một giây sau, cô chợt nhận ra mình ấy thế mà lại chột dạ.

Làm sao có thể chứ? Từ trước đến nay, cô ở cạnh Bùi Duật Thành vẫn đơn thuần là vì muốn sống mà.

Từ lúc nào mà nó bắt đầu trở nên không đơn thuần nữa rồi? À, nhưng mà suy nghĩ của cô có biển tướng đi chăng nữa thì trách cô được sao? Đối mặt với một người đàn ông như Bùi Duật Thành mà cô mới chỉ có suy nghĩ không đơn thuần thì đã được coi như là có ý chí kiên định rồi! Cũng may, Bùi Duật Thành không tiếp tục vấn đề này nữa, anh nhìn lướt qua cái chân của cô rồi nói: “Chân còn đau không?” “A? Không đau...

không đau.” Lâm Yên trả lời xong cũng cảm thấy kỳ lạ, làm sao Bùi Duật Thành lại biết cô đau chân?

Chắc là vì lần trước cô từng đau rồi nên anh mới thuận miệng hỏi như thế.

“Xin lỗi vì không thể ở bên cô vào lễ Tình nhân.” Bùi Duật Thành nói.

Lâm Yên vội vàng xua tay: “Không sao cả, không sao cả!” Lễ Tình Nhân năm nay của cô đúng là một lời khó nói hết, những hình như cũng rất đặc sắc...

Tuy vị “thần tiên tỷ tỷ” kia bám dai như đỉa nhưng tốt xấu gì cũng coi như giúp cô, thậm chí còn đưa cô đi viện nữa.