Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 833: Ghế phế lái của ba cậu chỉ có anh cả của cậu được phép ngồi




Cậu ta thấy Bùi Duật Thành ở cạnh Lâm Yên liền gào toáng lên: “Anh cả! Anh về rồi! Lúc không có anh thì chị dâu...

chị dâu đã..” Bùi Vũ Đường muốn mách lẻo? Lâm Yên híp mắt lại, lắc lắc cổ tay: “Tôi làm sao?” Bùi Vũ Đường: “ẶC...

mỗi ngày chị dâu đều ở nhà đọc sách viết chữ chơi cờ tu tâm dưỡng tính, rất ngoan ngoãn...” Lâm Yên gật đầu, tỏ ý hài lòng với câu trả lời này của cậu ta.

“À đúng rồi, hai người vừa đi đầu về thế? Chẳng phải vài ngày nữa anh cả mới về hay sao?” Bùi Vũ Đường hỏi.

Lâm Yên: “...” Thằng nhóc thiếu đánh này có thể đừng nói mấy câu tệ hại này được không? Cô đi xem mắt rồi, anh của cậu ta cũng bị người ta giới thiệu bạn gái, câu trả lời này đã đủ thỏa mãn cậu chưa? Bùi Vũ Đường liếc thấy chiếc xe màu bạc sau lưng Lâm Yên lập tức hô toáng lên: “Má ơi, cái xe xấu xí rách nát này là của ai?” Sắc mặt của Lâm Yên càng đen hơn: “Tôi cho cậu cơ hội để tổ chức lại ngôn ngữ của mình rồi nói lại một lần nữa.” Bùi Vũ Đường yếu ớt nói: “Đây...

đây không phải là xe của chị dâu đấy chứ?” Lâm Yên nhướng mày: “Xe tôi mới mua, làm sao?” Bùi Vũ Đường lập tức kéo của ghế phó lái ra, tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Không thể nào, chị dâu có biết mua xe không thế?! Có phải chị bị người ta lừa rồi không? Cái xe này đúng là nát quá rồi đó, có tặng cho em, em cũng không thèm...”

Bùi Vũ Đường đang định ngồi vào xem thử thì đột nhiên Lâm Yên nắm lấy cổ áo của cậu ta, xách ta: “Làm gì thế hả?! Ghế phó lái của ba cậu là chỗ cậu có thể muốn ngồi là ngôi sao? Ghế phó lái này chỉ có anh cả của cậu mới được ngồi thôi!”

Bùi Duật Thành đứng phía sau cười khẽ một tiếng.

Bùi Vũ Đường hết nói nổi: “Ba à, cái xe qua tay en nở người của ba không biết đã có bao nhiêu người in dấu mông lên đây rồi có được không?” Lâm Yên còn đang định nói gì đó thì đột nhiên cảm thấy có một thứ mềm mềm đang cọ cọ vào chân cô.

“Ế, cái gì thế...” Lâm Yên cúi đầu nhìn xuống thì trông thấy một con mèo con màu vàng đang cọ cọ vào chân của cô.

“A a a! Chỗ này có mèo con!” Lâm Yên ngồi xổm xuống cạnh con mèo.

Bên chân cô là một con mèo con chừng ba bốn tháng, cả người nó cáu bẩn xám xịt, gầy đến trơ cả xương, trông vô cùng đáng thương.

Bùi Vũ Đường cũng ngồi xổm xuống, ngạc nhiên nhìn chằm chằm chú mèo con: “Ồ, mèo hoang bình thường đều rất cảnh giác, vậy mà con mèo này lại thân thiết với chị như vậy.” Bùi Vũ Đường vừa mới định tiến gần hơn một chút thì chú mèo con kia đã lập tức xù lông, khè Bùi Vũ Đường một tiếng.

Cậu ta lập tức tỏ ra đáng thương: “Sao lại dữ với em thể chứ?” Chú mèo con lập tức lẩn trốn ra sau chân của Lâm Yên, tiếp tục cọ cọ vào chân cô một cách đáng thương.

Lâm Yên nhẹ nhàng xoa đầu mèo con: “Đáng yêu quá...” Từ trước tới giờ cô vẫn luôn yêu thích những động vật nhỏ, hơn nữa bản thân cô cũng có thể chất thu hút chó mèo.

Có lẽ nơi này quá hẻo lánh nên sau khi chuyển tới cô không hay gặp được, khi cô ở khu nhà trước đây rất hay bị mấy con chó, mèo “đâm ăn vạ”.

Mèo con còn nhỏ thể này không có khả năng sinh tồn, tiết trời càng ngày càng lạnh mà để nó ở bên ngoài thế này có lẽ rất khó sống.

Lâm Yên rất muốn nhận nuôi chú mèo này, nhưng bây giờ cô đang sống trong nhà người khác nên cũng không tiện...

Bùi Duật Thành dường như nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Yên, anh bèn nói: “Muốn nuôi cứ nuôi.”