Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 598: Chị như vậy, không làm anh trai của em thất vọng sao?




“Chị hai, trong hợp đồng thật sự có mục lái xe, đây là công việc của em đó! Chị đừng làm ông chủ của em tức giận, chị biết lái xe không, để em dạy cho chị cũng được!” Lâm Yên vội vàng lấy lòng.

Lâm Yên nói xong thì Bùi Duật Thành khẽ cau mày lại.

Anh không muốn lái xe cho người đàn ông này chút nào hết.

“Thần tiên tỷ tỷ, tỷ cũng thấy ông chủ của em lái xe tệ thế nào rồi đấy, thế nhưng anh ta đầu tự biết thân biết phận đầu! Tỷ lái xe để anh ta bổ sung thêm một chút kiến thức đi!” Lâm Yên nói tiếp.

Sau khi nghe những lời này thì lông mày của Bùi Duật Thành mới dãn ra.

Anh có thể chấp nhận đề nghị này.

Sau đó Bùi Duật Thành mở cửa, ngồi vào ghế tài xế.

Nhưng có vẻ như chiếc xe này được thiết kế riêng cho nên hơi khác biệt với những chiếc xe bình thường.

“Thế nào? Không khởi động được?” Người đàn ông ngồi bên cạnh lạnh lùng liếc “Lâm Yên”, khóe miệng treo một nụ cười đắc ý.

Bùi Duật Thành không lên tiếng, ánh mắt vẫn tập trung nhìn vào bảng điều khiển.

Đừng nói tới Bùi Duật Thành, ngay cả Lâm Yên khi nhìn vào hệ thống thao tác của chiếc xe này cũng ngây ngẩn cả người.

Đây là thứ quái quỷ gì đây, hoàn toàn không có một chút gợi ý nào.

Ngoại trừ chân ga giống xe bình thường ra thì những cái khác đều không giống.

“Chị đừng hoảng, để em nghiên cứu một chút.” Lâm Yên trầm ngâm nghiên cứu.

“Sao thế? Bà ngoại của cô dạy cô lái xe như vậy sao?” Người đàn ông thoải mái nằm ra ghế phó lái.

Lúc này đèn giao thông đã chuyển sang đèn xanh, tiếng còi thúc giục của những chiếc xe đằng sau liên tục kêu lên.

Bùi Duật Thành nhấn chân ga.

Điều làm Lâm Yên không ngờ chính là chiếc xe đột nhiên lao đi cực nhanh, suýt nữa khiến “cô” và ông chủ của mình bay ra khỏi xe.

“À, vừa rồi tôi nói sai rồi, hẳn là bà ngoại của cô không dạy nỗi cô đâu.” Người đàn ông đem những lời vừa rồi của Bùi Duật Thành trả lại hết cho anh.

Bùi Duật Thành lạnh lùng nhìn anh ta, hóa ra mục đích người này bảo anh lái xe là để trả thù.

Không đợi Bùi Duật Thành lên tiếng thì đột nhiên có người gõ lên cửa kính xe.

Người đó không phải ai khác mà chính là Bùi Vũ Đường, cậu ta đang đứng cạnh cửa kính xe.

“Trời ạ trời ạ!” Bùi Vũ Đường bàng hoàng nhìn Lâm Yên: “Trời ạ tôi vừa thấy cái gì thế này?! Ôi mắt của tôi, đôi mắt bằng hợp kim titan vũ trụ của tôi!”

“Phần mềm chỉ đường tận tình hướng dẫn bạn.”

Đột nhiên trong xe vang lên một giọng nói.

Bùi Vũ Đường liếc mắt nhìn một cái rồi lại nhìn Lâm Yên, một lát sau lại nhìn sang người đàn ông đang ngồi ở ghế phó lái.

“Ba! Vừa rồi con đã thấy ba trong nhà hàng...

không ngờ ba lại liếc mắt đưa tình với cái tên đàn ông này!” Bùi Vũ Đường đau đớn nhìn “Lâm Yên”.

“Ba...

như thế không làm con thất vọng...

không đúng...

không làm anh trai của con thất vọng sao? Anh trai ở nước ngoài làm việc vất vả vậy mà ba lại đi hẹn hò với tên này! Lại còn ngồi chung xe, liếc mắt đưa tình nữa! Con không thể chịu đựng được!” Bùi Vũ Đường thở dài, lắc đầu nguầy nguậy tỏ vẻ cực kì đau thương.

Bùi Duật Thành: “...”

Lâm Yên: “...”

Cho dù có liếc mắt đưa tình cũng không phải là cô làm, là do con quỷ háo sắc trong cơ thể cô làm nhé!