Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 597: Đừng có mà ra tay với ông chủ của tôi!




“Cô nói người dạy tôi lái xe là bà ngoại của tôi?” Giọng nói của anh ta lại càng lạnh hơn.

Đúng lúc này, ý thức đang ngủ say của Lâm Yên tỉnh lại.

Tuy Cô vẫn không thể khống chế cơ thể của mình, nhưng lại rất rõ những chuyện đang xảy ra.

“Chị hai!!! Chị đừng manh động mà!!!”

Lâm Yên điên cuồng nói chuyện với ý thức đang khống chế cơ thể của mình.

“Đây là ông chủ của tôi đó! Tôi vừa mới tìm được việc thôi, chị đừng ra tay với ông chủ của tôi! Tuy anh ta lái xe chẳng ra sao nhưng không chịu nổi nghe lời nói thật của người khác đâu!” Lâm Yên vội vàng cứu nguy.

Bùi Duật Thành nghe vậy liền thoáng nghĩ ngợi.

“Cô rất quan tâm đến cảm nhận của anh ta sao?” Bùi Duật Thành hỏi.

Lâm Yên: “Tôi cực kì quan tâm đến tiền lương của tôi!” Bùi Duật Thành: “...” Bùi Duật Thành: “Cô rất thiếu tiền sao?”

Lâm Yên không đỡ nổi, cái con quỷ háo sắc này ăn của cô, uống của cô, từ trong ra ngoài ngay cả quần áo cũng mặc của cô, chỉ biết tới hưởng ké, đã không kiếm được đồng nào lại còn mặt dày hỏi cô thiếu tiền hay không?!

“Chị hai! Coi như em van xin chị đi! Chị ngàn lần vạn lần đừng ra tay với ông chủ của em, cái tên này trở mặt còn nhanh hơn lật sách đó! Anh ta mà trở mặt rồi thì đến cha mẹ cũng không nhận! Chị ngoan ngoãn chịu đựng một tí rồi em mua đồ ăn ngon cho chị!” Lâm Yên khép nép nói.

“Tôi hiểu rồi.” Bùi Duật Thành nói.

Sau đó Bùi Duật Thành nhìn về phía người đàn ông, nói: “Vừa rồi là tôi sai rồi.”

Người đàn ông nghe xong những sắc mặt vẫn không dịu lại: “Sai cái gì?” “Nói người dạy anh lái xe là bà ngoại anh tức là đang sỉ nhục bà ngoại của anh.” Bùi Duật Thành hờ hững đáp lại.

Đôi mắt xanh lục kia lập tức trở nên sắc lạnh.

“Với trình độ lái xe này chắc là đã đâm chết không ít người.” Không đợi anh ta nói câu nào, Bùi Duật Thành đã nói trước.

Lúc này, sau khi chứng kiến tất cả thì Lâm Yên khóc không ra nước mắt.

Cái con quỷ háo sắc này bị làm sao thế? Không phải chỉ cần thấy trai đẹp là sáng mắt à, hay hôm nay uống nhầm thuốc rồi? “Ha...” Đột nhiên sự lạnh lùng trong mắt người đàn ông biến mất, khóe miệng của anh ta hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười quái dị.

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại.

Anh ta tháo đai an toàn rồi mở cửa bước xuống.

“Xuống xe!”

Anh ta nhìn “Lâm Yên” đang ngồi ghế phó lại, nói.

Lâm Yên khóc không ra nước mắt, chẳng biết cô đã tạo nghiệt gì thế này!

“Đừng có mà xuống xe! Vừa rồi mày làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta như thế chắc chắn lúc này anh ta đã bị tức đến lú não rồi, anh ta định dùng bạo lực đó!” Lâm Yên vội nói.

“Bạo lực sao?” Bùi Duật Thành nhếch môi lên, “Thú vị.”

Sau đó không đợi Lâm Yên lên tiếng, anh đã mở cửa, xuống xe.

Lâm Yên: “...”

Ai đó mau tới kéo cái tên nghiệp chướng này ra khỏi cơ thể của cô đi!!!

Lần này cô không những mất việc mà còn phải chịu đòn nữa! Cô sống dễ dàng lắm sao?! Thế nhưng điều khiến Lâm Yên bất ngờ là người đàn ông không có ý định ra tay, chờ sau khi “cô” xuống xe thì anh ta ngồi vào ghế phó lái, sau đó nói với cô: “Cô lái.”