Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 599: Chẳng lẽ là chiêu mới?




Nghĩ kĩ lại thì vừa rồi dáng vẻ chế giễu nhau của hai người chẳng phải rất có cảm giác đôi tình nhân đang trêu chọc nhau sao!

“Không được! Em phải nói cho anh cả biết chị đang hẹn hò với tên đàn ông khác! Lại còn liếc mắt đưa tình nữa!” Bùi Vũ Đường tỏ vẻ căm phẫn lấy di động ra.

Thế nhưng “Lâm Yên” chỉ hờ hững nhìn Bùi Vũ Đường, không có bất cứ hành động nào khác.

Lâm Yên: “...”

Đúng là không nhìn ra thằng nhóc ngứa đòn này lại trung thành và tận tâm với anh trai của mình như vậy.

“Hừ, chị đừng nhìn em như vậy.

Em nhất định phải nói cho anh cả biết!” Bùi Vũ Đường nghiến răng nghiến lợi nói, “Trừ khi chị chịu thi đấu miễn phí cho đội xe của em!”

Lâm Yên: “...” Được rồi, CÔ sai rồi, cô không nên nói oan cho Bùi Vũ Đường.

“Đội xe của cậu...” Bùi Duật Thành nhìn Bùi Vũ Đường rồi đột nhiên lên tiếng.

“Đúng vậy! Đội xe của em!” Bùi Vũ Đường liên tục gật đầu, “Chỉ cần ba giúp con giải quyết chuyện thi đấu phân xếp hạng đội xe thì chuyện hôm nay coi như con một mắt nhắm một mắt mở cho qua!” “Ồ, cậu không nói cho anh cả của cậu sao?” Bùi Duật Thành nói.

“Chỉ cần ba thi giấu giúp con thì con chắc chắn sẽ không nói.

Có câu người trong giang hồ làm sao có chuyện không bị chém, trên đầu có một ít xanh thì sống mới dễ dàng.” Bùi Vũ Đường mỉm cười đáp.

Bùi Duật Thành nghe vậy liền có chút ngẫm nghĩ: “Không phải anh cả của cậu đã hạn chế kinh tế của cậu sao? Vẫn duy trì được đội xe cơ à?”

“Hì hì, dù anh ấy hạn chế tiến của em nhưng em có tiền riêng mà.” Bùi Vũ Đường cười đáp.

“Cậu...

không sợ bị anh cả của cậu biết sao?” Bùi Duật Thành lại hỏi.

“Nói đùa! Sợ cái gì chứ, em đây không sợ trời cũng không sợ đất! Em muốn duy trì đội xe của em thì ai cấm được em? Đừng nói đến anh cả nhà em không biết, ngay cả khi anh ấy biết rồi thì cũng làm gì được em!” Bùi Vũ Đường ngạo nghễ nói.

Lâm Yên: “...”

Không thể không nói, lúc đứa nhỏ này khoác lác nhìn cũng rất ra dáng.

Nếu lúc này Bùi Duật Thành mà ở bên cạnh thì có lẽ cậu ta đã sợ đến mức quỳ xuống đất ấy nhỉ? “Được thôi.” Bùi Duật Thành không nhìn Bùi Vũ Đường nữa, “Mong rằng cái miệng của cậu có thể tiếp tục cứng được như thế.” Bùi Duật Thành nói xong, không đợi Bùi Vũ Đường lên tiếng đã nhấn chân ga lao đi, để lại Bùi Vũ Đường đứng cứng ngắc tại chỗ.

Bùi Vũ Đường ngơ ngác nhìn nhìn chiếc xe đi xa: “Chị dâu! Ba! Rốt cuộc ba có giúp đội xe của con không? Nếu ba không đồng ý con sẽ nói cho anh cả biết đó! Con còn quay cả clip đây này!”

Người đàn ông mắt xanh dường như chẳng có chút hứng thú nào với sự xuất hiện của Bùi Vũ Đường.

Không bao lâu sau Lâm Yên nhận ra cô lại nắm được quyền điều khiển cơ thể của mình.

“Mày vẫn còn ở đây chứ?”

Lâm Yên cầm chặt tay lái, cẩn thận dò hỏi.

Thế nhưng không có bất cứ câu trả lời nào.

Thấy vậy Lâm Yên mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, con quỷ háo sắc chết tiệt kia đã đi rồi! Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, cười trừ nói: “Ông chủ xem này, kỹ thuật lái xe của tôi nào có thể so sánh với ngài chứ?”

Anh ta nghe vậy liền cười lạnh: “Là bà ngoại của tôi dạy tôi lái xe.”

Lâm Yên: “...”

Người đàn ông này thật sự quá nhỏ nhen rồi! Con quỷ háo sắc kia gây chuyện cho đã rồi bắt cô chịu trách nhiệm, đúng là thiên lý bất dung mà! Lâm Yên xấu hổ cười trừ, không dám nói thêm cái gì nữa chỉ sợ sẽ chọc giận ông chủ của mình.

Lâm Yên nhanh chóng dừng xe lại ở bãi đỗ xe của công ty, sau đó theo anh ta đi lên lầu.

“Ông chủ, nếu không có việc gì nữa thì tôi đi trước đây.” Lâm Yên nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sofa, nhẹ giọng nói.

“Không cần vội.” Người đàn ông mở đôi mắt màu xanh lục của mình ra, “Tôi cảm thấy hình như cô lại thay đổi rồi.” “Hå?”

Lâm Yên khó hiểu.

“Tôi rất thích trạng thái lúc nãy của cô.” Anh ta nói.

Lâm Yên: “...”

Không phải chứ? Đối xử với anh ta như vậy mà anh ta còn thích???

Chắc người này không phải kiểu người thích bị ngược đãi đấy chứ?