Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 596: Không nên xằng bậy




“Ừm.” Bùi Duật Thành đáp lại nhưng cũng không buồn ngẩng đầu lên, ngón tay của anh gõ gõ lên bàn.

Sau khi Trình Mặc rời đi, anh đặt tài liệu trong tay xuống, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lâm Yên.

[Đang làm gì đấy?]

Thế nhưng đợi mãi vẫn không thấy tin nhắn trả lời.

Anh nhíu mày đặt di động xuống.

Kết quả, một giây sau, cảm giác ngất xỉu quen thuộc kia lại đột nhiên ập tới...

Trong nhà hàng.

Lâm Yên nhìn bát cơm nhạt nhẽo trước mặt mình rồi lại nhìn con cua hoàng đế kia, đột nhiên cảm thấy ăn cua cũng không tệ, đắt tiền lắm đó nha.

Cô quyết định không nhìn Cơm trắng của mình nữa mà thò tay định lấy con cua trước mặt người đàn ông kia.

Nhưng mà cô còn chưa kịp làm gì thì cả người đột nhiên cứng ngắc lại, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ kia kéo đến.

“Con bà nó...

không thể nào!!!”

Lâm Yên cảm thấy hoảng loạn không thôi, cái thử quỷ quái kia lại tới rồi? Nhưng mà tại sao lại vào ngay lúc này chứ?!!

Điều khiến Lâm Yên càng hoảng sợ chính là cô đang ngồi ăn với ông chủ của mình, mà ông chủ của cô lại thuộc diện nhan sắc thượng đẳng, con quỷ háo sắc kia chắc chắn sẽ làm xằng làm bậy!

Liệu ông chủ có đuổi việc cô vì bị “cô” làm xằng làm bậy không?!

Lâm Yên không kịp nghĩ thêm gì đã cảm thấy ý thức tan rã, cơn buồn ngủ ập tới.

Một lúc sau, “Lâm Yên” đột nhiên mở mắt ra.

Ánh mắt “cô” lúc này lạnh băng, so với người lúc trước giống như thể hai người khác nhau.

Người đàn ông lập tức bị sự thay đổi của “Lâm Yên” hấp dẫn toàn bộ sự chú ý.

Đầu tiên “Lâm Yên” quan sát xung quanh, phát hiện mình đang ở trong một phòng ăn riêng chỉ có “cô” và người đàn ông mắt xanh này.

“Lâm Yên” nhìn anh ta, ánh mắt lập tức lạnh đi vài phần, ngay cả nhiệt độ trong phòng dường như cũng giảm xuống vài độ.

“Ảnh mắt của cô rất bất thiện.”

Dường như anh ta đã nhận ra sự thay đổi của cô, cho nên anh ta cầm khăn lên lau tay rồi nhìn “Lâm Yên“.

“Có sao?” “Lâm Yên” hờ hững đáp lại.

“Tôi không thích.” Người đàn ông nói.

“Anh có thích hay không, quan trọng sao?” “Lâm Yên” lạnh lùng đáp.

Sau đó, người đàn ông vô cùng hứng thú đánh giá “Lâm Yên” trước mặt.

Từ cách nói chuyện hay cử chỉ, thậm chí là khí chất trên người cô gái này đều thay đổi, như thể đã biến thành một người khác.

Hơn nữa, anh ta có thể cảm nhận được sự khinh thường của “Lâm Yên” đối với mình.

“Tôi rất ngạc nhiên đấy, vì sao cô lại có địch ý với tôi chứ? Chẳng phải nhân viên thì nên tôn trọng ông chủ của mình sao?” “Ông chủ...”

Người đàn ông kia nói xong, ánh mắt “Lâm Yên” hơi thay đổi.

Anh không biết người đàn ông trước mắt có thân phận gì, lại càng không biết vì sao kẻ này lại tự cho mình là ông chủ của Lâm Yên.

“Ăn xong rồi thì về công ty làm việc.” Người đàn ông đứng dậy.

“Ừ.” “Lâm Yên” đáp mà không hề thay đổi sắc mặt.

Hai người nhanh chóng rời khỏi nhà hàng.

Người đàn ông kia mở cửa lên xe xong rồi nhìn về phía “Lâm Yên” vẫn đang đứng bên ngoài: “Cô đang chờ tôi mở cửa xe cho cô sao?”

“Lâm Yên” không nói gì, dứt khoát lên xe ngồi vào ghế phó lái.