Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 595: Đâm lao phải theo lao




Lúc này người đàn ông đã đi qua xa với hướng dẫn chỉ đường ban đầu, chừng mười lăm phút sau anh ta nghi ngờ nhìn xung quanh, sau đó nhìn về phía Lâm Yên rồi hỏi: “Đây là đâu?” Lâm Yên câm nín nhìn anh ta, sao cái người này lại có thể mặt dày hỏi như vậy được chứ? Rõ ràng là chính anh ta lái xe đưa cô đi ăn cơm cơ mà, chẳng lẽ không phải anh ta lại sao?

“Thành Bắc.” Cuối cùng Lâm Yên nói.

Người đàn ông trầm mặc, sau đó dừng xe ở một nhà hàng: “Chính là chỗ này.”

Lâm Yên giật khóe miệng, anh ta biết tới sai chỗ rồi nên đâm lao phải theo lao sao?

Định vị đích đến là thành Nam, cuối cùng lại sang tận thành Bắc mà vẫn dám nói chính là chỗ này?

Thế tức là người đàn ông trước mặt cô đây không chỉ có kỹ thuật lái xe tệ hại, không phân biệt được phương hướng lại còn là kẻ mù đường thần sầu...

Thế nhưng người này lại có một lòng tự trọng cao đến kỳ quái, không tha thứ cho bất cứ kẻ nào nghi ngờ khả năng của mình.

Vào nhà hàng, anh ta dẫn Lâm Yên vào một phòng ăn riêng tương đối lịch sự, tao nhã.

“Ông chủ, chẳng phải vừa rồi anh nói là ăn cơm nhân viên sao?” Lâm Yên tò mò hỏi anh ta.

“Như nhau.” Anh ta đáp.

Lâm Yên: “...”

“Được rồi, vậy rốt cuộc công ty của chúng ta làm gì vậy?” Lâm Yên nhanh chóng đi vào trọng tâm câu chuyện.

“Game.” Người đàn ông nhìn Lâm Yên một lúc mới trả lời.

Chẳng biết tại sao Lâm Yên cảm thấy cực kì nghi ngờ lời nói của anh ta, nhìn kiểu gì cải người này cũng không giống một người làm game.

Quan trọng nhất là cải công ty này không có bất cứ một sản phẩm nào, thậm chí một bóng người cũng không thấy.

“Nhập vai thực tế ảo.” Người đàn ông lạnh nhạt nói thêm một câu.

Lâm Yên nghe xong lập tức kinh ngạc.

Game nhập vai thực tế ảo?

Thật hay giả vậy, không lẽ anh ta đang nói đùa sao?

Đã từng có lúc cô cực kì quan tâm đến những game nhập vai thực tế ảo, đồng thời mơ ước một ngày nào đó có thể được chơi, được tiến vào trò chơi để tìm rõ ngọn ngành trong ấy.

Lâm Yên nhớ năm đó khi cô còn ở nước ngoài đã từng chơi game nhập vai thực tế ảo, thế nhưng đối với đoạn ký ức này Lâm Yên vốn không phân biệt được đó là cảnh mơ hay là hiện thực.

Người đàn ông kia cúi đầu ăn, như thể không muốn phản ứng lại Lâm Yên.

Thế nhưng một lúc sau anh ta lại đặt đôi đũa trong tay xuống, nhìn Lâm Yên bằng đôi mắt màu xanh lục, hỏi: “Cô hứng thú với game nhập vai thực tế ảo?”

Lâm Yên liên tục gật đầu: “Đương nhiên, ai mà không có hứng thú với nó chứ?”

Không đợi anh ta nói tiếp, đồ ăn lại được đưa lên.

Lâm Yên nhìn con cua hoàng đế trước mặt thì sững sờ.

“Xin chào, đồ ăn đã lên đầy đủ rồi, xin hỏi hai vị có cần gì thêm không?” Phục vụ mỉm cười nói với Lâm Yên và người đàn ông.

“Không có.” Anh ta nói.

Lâm Yên: “...” Thế quái nào đã lên hết rồi.

“Ông chủ, tôi muốn ăn cơm!” Lâm Yên nhanh nhảu nói.

“Cho Cô ấy một bán cơm.” Người đàn ông nói.

Người phục vụ nhanh chóng bề một bát cơm lên.

Lâm Yên: “...”

Cải tên thẳng nam này? Cô nói muốn ăn cơm thì anh ta bảo người phục vụ chỉ đưa lên một bát cơm? “Ăn đi.” Anh ta thấy Lâm Yên vẫn không động đũa liền giục.

Lâm Yên: “...”