Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 589: Không thích hưởng lợi của người khác




Ai mà nói anh ta lái xe tệ thì anh ta sẽ lập tức trở mặt luôn.

Lâm Yên đột nhiên rất tò mò về thân phận của người đàn ông này, rốt cuộc người này có lại lịch gì...

“A...

anh tên là gì?” Lâm Yên hỏi.

Người đàn ông hờ hững nhìn cô một cái rồi nói: “Không cần hỏi.” Lâm Yên: “...” Không đợi Lâm Yên nói tiếp, anh ta lại hỏi: “Tên cô?” Lâm Yên cười: “Không cần nói.” Nghe vậy, người đàn ông không khỏi quan sát Lâm Yên thêm vài lần: “Biết rồi.” “Không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây.” Lâm Yên chuẩn bị xuống xe.

“Khoan đã.” Anh ta đột nhiên gọi giật Lâm Yên lại.

“Có chuyện gì nữa à?” Lâm Yên khó hiểu.

“Bên cạnh tôi có một công việc rất phù hợp với cô, có hứng thú không?” Người đàn ông nhìn chằm chằm Lâm Yên.

“Hả?” Lâm Yên sững sờ, công việc phù hợp với cô? Ở bên cạnh anh ta? “Việc gì thế?” Lâm Yên hỏi.

Người đàn ông trầm mặc mấy phút rồi nói: “Phiên dịch.”

“Thôi quên đi, tôi có công việc của mình rồi.” Lâm Yên lắc đầu từ chối, “Lần này coi như tôi làm miễn phí cho anh.” “Miễn phí?” Người đàn ông nhíu mày lại, sau đó đôi mắt anh ta lạnh xuống, “Tôi không thích chiếm lợi của người khác.” “Ở thế à?” Lâm Yên gật đầu, sau đó xòe tay ra, “Thế thì trả công đây.” Người đàn ông không nói gì, xuống xe rồi rút một xấp tiền mặt từ cốp sau xe nhét vào tay Lâm Yên.

Lâm Yên nhìn xấp tiền mặt dày cộp trước mắt thì trong mắt lập tức co lại, cái này không phải là đùa đấy chứ? Nhiều tiền thế! Cô chỉ phiên dịch bậy một lần mà kiếm được nhiều tiền như vậy á! “Nếu không đủ tôi sẽ chuyển khoản thêm cho cô.” Người đàn ông không chút biến sắc nói tiếp.

“Đủ đủ đủ đủ đủ đủ!” Lâm Yên gật đầu lia lịa, chừng này mà còn chưa đủ sao? Cái tên này không có vấn đề gì về thần kinh đấy chứ! Số tiền anh ta đưa cho cô đủ trả lương hai tháng cho một phiên dịch viên chuyên nghiệp thông thạo tám thứ tiếng đó.

Thế nhưng, nếu bảo người đàn ông này là một tên ngốc thì Lâm Yên không tin.

Cho nên, có lẽ anh ta là một tên phá gia chi tử đốt tiền không cần nghĩ.

“Này, tôi hỏi anh một câu nhé.” Lâm Yên cười hớn hở nhìn anh ta.

“Nói.”

“Anh vừa nói anh đang thiếu một phiên dịch viên đúng không? Thế tiền lương mỗi tháng...

bao nhiêu?” “Gấp mười.” Người đàn ông nói.

“Tôi am hiểu...

à không, tôi biết mười tám ngôn ngữ, dân vùng miền nói tôi cũng hiểu, tôi còn biết Giáp Cốt Văn“.

Tôi cảm thấy tôi cực kì cực kì phù hợp với công việc này!” Lâm Yên nói liến thoắng.

(*) Một loại chữ cổ ghi trên mai rùa thời xưa của Trung Quốc, thuộc phạm trù của dân khảo cổ.

Không đợi người đàn ông lên tiếng, Lâm Yên lại nói tiếp: “Nhưng...

tôi cũng có công việc của riêng mình nữa nên phiên dịch chỉ có thể coi như làm thêm giờ thôi, anh thấy có được không?” “Được.” Người đàn ông hờ hững trả lời.

Thể ông chủ này, ông xem chúng ta có cần phải kí hợp đồng gì đó không...” Lâm Yên xoa tay hỏi.

“Được.” Lâm Yên: “.” Bánh thịt từ trên trời rơi xuống này.

Sau đó Lâm Yên thêm Wechat của người đàn ông.

Ảnh đại diện của người này là hình một hố đen vũ trụ, tên tài khoản chỉ có một chữ “Tiêu”.