Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 590: Chị nghe em trình bày đã




Trở về Vân Gian Thủy Trang, Lâm Yên phát hiện Bùi Vũ Đường không có nhà, hình như cậu ta lại ra ngoài lêu lổng rồi.

Lâm Yên còn chưa kịp nghỉ ngơi thì Triệu Hồng Lăng đã gọi tới.

Chẳng hiểu sao Lâm Yên vừa nhìn thấy cái tên trên thì hơi chột dạ, lẽ nào chị ấy đã biết...

không thể nhanh như vậy chứ? Khi Lâm Yên còn đang do dự không biết có nên nhận cuộc gọi hay không thì cuộc gọi đã kết thúc.

Nhưng chưa tới mấy giây sau điện thoại lại tiếp tục đổ chuông.

“Lâm Yên...

Diêm Vương đuổi em hả?” Triệu Hồng Lăng điềm đạm nói.

“Chị Lăng, chuyện không như chị nghĩ đâu! Có chuyện nên em mới vượt đèn đỏ, chị đừng giận, chị nghe em trình bày đã!” Lâm Yên hơi xấu hổ.

“Lại còn trình bày cái gì? Lập tức lái xe qua đây cho chị!”

Một lát sau, Lâm Yên dừng xe bên cạnh một bốt giao thông, Triệu Hồng Lăng từ trong đó bước ra.

Chiếc xe đã dừng ngay trước mắt Triệu Hồng Lăng thể nhưng có vẻ chị ấy không trông thấy, vẫn đang hướng mắt tìm phía xa.

Lâm Yên hạ kính xe xuống, nói: “Chị Lăng, em ở đây! Ở đây này!” Triệu Hồng Lăng khó hiểu hỏi: “Lâm Yên, xe của chị đâu?” Lâm Yên: “...”

Cô cười trừ: “Chính là...

cái này...” Sau khi tỉ mỉ quan sát một hồi, Triệu Hồng Lăng suýt nữa bị Lâm Yên làm cho tức chết ngay tại chỗ.

Cái xe rách nát này giống chiếc xe xinh đẹp của cô chỗ nào? Lúc giao cho Lâm Yên thì nó vẫn là một cô cừu xinh đẹp, bây giờ lại chẳng khác gì một con chó hoang tàn phết! Đầu xe bị lõm rất sâu, xung quanh thân xe toàn là vết xước, hơn nữa khắp xe cũng toàn là bùn đất...

“Em lái xe đâm đầu vào hổ bùn à?” Triệu Hồng Lăng nhìn Lâm Yên, bất lực hỏi.

“À...

nói ra thì rất dài dòng...” Lâm Yên thật sự không biết giải thích với Triệu Hồng Lăng như thế nào.

Nếu cô nói sự thật thì liệu Triệu Hồng Lăng có cho rằng cô bị thần kinh không.

Triệu Hồng Lăng mở cửa xe ngồi vào, nói: “Lái xe!” “Hay là chị lái đi.” Lâm Yên dè dặt nói Lâm Yên không nhắc tới chuyện này còn đỡ, vừa nhắc tới thì Triệu Hồng Lăng lập tức bị châm ngòi.

Nhìn đôi mắt ác liệt của Triệu Hồng Lăng đang chiếu vào mình, Lâm Yên không khỏi lạnh cả sống lưng, liền chột dạ hỏi nhỏ: “Chị Lăng...

sao thế ạ?” “Cô nghĩ bây giờ tôi vẫn có thể lái xe sao?” Triệu Hồng Lăng dùng “tôi” để nói chuyện với Lâm Yên.

Lâm Yên sửng sốt: “Vì sao lại không?” Triệu Hồng Lăng liếc xéo cô: “Cô vượt bốn cái đèn đỏ, lái với tốc độ gấp đôi tốc độ cho phép trong thành phố làm chị cô bị trừ 36 điểm, tính ra còn thiếu 24 điểm nữa là bị treo luôn bằng lái, như vậy tôi lái xe kiểu gì được đây?” Lâm Yên: “.” Thế này thật ngại quá! “Còn nữa, tại sao lại đâm xe thế này?” Triệu Hồng Lăng cau mày nói.

“Bị người ta đâm ạ.” Lâm Yên trả lời đúng sự thật.

Sau khi xem nhật ký hành trình, Triệu Hồng Lăng cũng rõ, quả thật chiếc xe của cô đã bị một chiếc xe việt dã đắt tiền đâm phải.