Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 322: Lãnh đạm với cô?




“Hình như là thiếu mất một người?” “Là Lâm Yên!” “Một vai nữ phụ mà cũng cao giá quá nhỉ, bắt biết bao nhiêu người phải chờ mình cô ta?” Phùng An Hoa cũng không vui ho nhẹ một tiếng: “Đúng vậy, Lâm Yên đâu rồi? Vừa nãy còn thấy ở đây cơ mà, sao đột nhiên lại không thấy đâu nữa rồi?” Bùi Nam Nhứ ôn hòa nói: “Vừa rồi thấy cô ấy vào phòng vệ sinh, chắc sẽ trở lại ngay thôi! Đều là người nhà cả, không cần phải câu nệ mấy thứ này, chúng ta cứ bắt đầu thôi.” Bùi Nam Nhứ đã lên tiếng thì những người khác chỉ có thể im lặng.

Tại sao họ cứ luôn có cảm giác Bùi Nam Nhứ rất quan tâm tới Lâm Yên? Có điều, xưa nay Bùi Nam Nhứ đối xử với ai cũng tốt cả cho nên không ai nghĩ nhiều.

Chỉ có Thẩm Triều Mộ là sờ cằm, không khỏi quan sát Bùi Nam Nhứ thêm vài lần.

Sao anh ta cứ cảm thấy giữa Bùi Nam Nhứ và Lâm Yên hình như...

có gì đó bất thường? Bùi Nam Nhứ nói xong liền gửi một tin nhắn cho Bùi Duật Thành, thế nhưng đợi cả nửa ngày cũng không thấy trả lời lại.

Vì thế, anh ta chỉ có thể gọi điện cho Lâm Yên, muốn nhắc nhở cô chú ý thời gian.

Nhưng, di động của Lâm Yên lại tắt máy...

Bùi Nam Nhứ nhìn chòng chọc cái di động của mình, thấy hơi đau đầu.

Trường hợp như thế này Lâm Yên không thể đến muộn quá lâu, nếu không sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Trong phòng để đồ ở tầng mười ba.

Bàn tay bị Bùi Duật Thành nắm lấy của Lâm Yên dần nóng hầm hập lên, mà đôi mắt nóng bỏng chăm chú của anh khiến cô không dám nhìn thẳng.

Bùi Duật Thành nhẹ nhàng luồn tay ra sau đầu cô, kéo khoảng cách của hai người lại gần tới mức có thể ngửi được hơi thở của nhau.

Một nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng mang theo sự thăm dò chạm vào trán Lâm Yên, sau đó từ từ dời xuống đôi môi xinh đẹp...

Lâm Yên sửng sốt mở to hai mắt nhìn anh..

Bàn tay khác của Bùi Duật Thành chậm rãi dẫn dắt bàn tay cô đặt lên vị trí trái tim của mình.

Khi ngón tay của Lâm Yên chạm đến lồng ngực của Bùi Duật Thành, trong nháy mắt ấy cô dại ra...

Trước kia mỗi lần bị Bùi Duật Thành mơn trớn, đầu óc của cô đều trống rỗng, tâm tình loạn như ma, trái tim đập nhanh đến nỗi có thể đụng chết mấy chú nai con.

Nhưng mà lần nào Bùi Duật Thành cũng đều tỏ ra rất điềm nhiên, bình tĩnh như một người ngoài cuộc.

Vậy nên cũng khó trách vì sao Lâm Yên lại nghĩ như vậy, luôn cho rằng Bùi Duật Thành chỉ đang chơi đùa với mình.

Nhưng giờ, vì hành động này của anh, cô đã cảm nhận được rõ ràng rằng, hóa ra anh không hề bình tĩnh như vậy.

Từng nhịp đập mạnh mẽ đập vào lòng bàn tay cô như trống dồn.

Mà lòng bàn tay luôn luôn mát lạnh của anh cũng trở nên nóng rực.

Đây...

Đây tuyệt đối không phải biểu hiện của một người lãnh đạm trong tình yêu.

Một suy nghĩ không tưởng đột nhiên xuất hiện trong đầu Lâm Yên.

“Cô Lâm...” Bùi Duật Thành nhanh chóng rời khỏi đôi môi của cô, thế nhưng tay anh vẫn ghì chặt bàn tay của cô lên lồng ngực mình.

Thanh âm khàn khàn đầy quyến rũ của anh lúc này nghe như một tiếng thở dài bất đắc dĩ: “Rốt cuộc cô đã hiểu lầm tôi như thế nào mà lại cho rằng ở trước mặt cô tôi có thể...

bình tĩnh?” Lâm Yên có cảm giác mình sắp biến thành một cái đầu tàu hỏa, tốc độ đã đạt đến mức có thể lệch khỏi quỹ đạo vốn có.

Tuy chỉ có mấy giây ngắn ngủi nhưng cảm giác nhịp tim của Bùi Duật Thành vẫn lưu lại trong lòng bàn tay của cô, thật sự rất chân thật.

Là thật hay là giả đây....

Bùi Duật Thành thể mà...

thế mà bị mù thật này?!