Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 323: Đã nói tập trung gây dựng sự nghiệp cơ mà?




Âm thanh cảnh báo từ chiếc đồng hồ chẳng biết đã ngừng lại từ lúc nào.

Cốc...

cốc...

cốc ...

Đúng lúc này, một tiếng gõ cửa khe khẽ truyền đến.

Lâm Yên giật thót tim, cảnh giác nhìn về phía cửa phòng.

Chết...

toi rồi! Tại sao chỗ khuất như thế này còn có người tới nữa? Lâm Yên đang hoang mang không biết đối mặt thể nào thì một giọng nói quen thuộc truyền đến từ ngoài cửa: “Anh, chị dâu...” “Ånh dé Bui?” Lâm Yên thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi ra mở cửa.

“Ảnh đế Bùi, sao anh lại qua đây?” Lâm Yên hỏi.

Bùi Nam Nhứ nhìn Lâm Yên, sau đó lại nhìn sang Bùi Duật Thành.

Lúc này, tay của hai người họ vẫn còn đan vào nhau...

Bùi Nam Nhứ hết sức khó xử nhìn Bùi Duật Thành, anh cũng không muốn quấy rầy vào lúc này, nhưng chính anh của anh đã dặn không để ảnh hưởng đến công việc của chị dâu mà! Hết cách, Bùi Nam Nhứ chỉ có thể gắng gượng giải thích: “Chị dâu, buổi tiệc đã bắt đầu rồi, nếu vắng mặt lâu quá sẽ không tốt lắm đâu! Như vậy sẽ dễ bị người ta để ý, vừa rồi em có gọi điện cho hai người nhưng chẳng ai nhận cả...

Em lo quá, mà không thể để người khác qua đây được cho nên chỉ có thể tự tới thông báo...” Lâm Yên nghe xong liền nhìn di động của mình mới phát hiện di động của cô đã hết pin từ lúc nào.

Lâm Yên hết sức cảm động nhìn Bùi Nam Nhứ, cậu em chồng này thật sự quá tuyệt vời! Quá tri kỉ rồi! Cô thần tượng không sai người mà! “Thật ngại quá, thật ngại quá! Tôi quay về ngay đây.” Lâm Yên vội vàng nói, sau đó nhìn sang Bùi Duật Thành, “Ngài Bùi, vậy tôi đi trước..” Bọn họ đúng là tạo nghiệp mà, rõ ràng là yêu đương đứng đắn lại làm như vụng trộm? Đáng chết ở chỗ còn phải làm phiền tới thần tượng của mình giúp đỡ che giấu nữa...

Nhưng cũng may là Bùi Nam Nhứ đúng lúc xuất hiện, phá vỡ tình trạng xấu hổ cho cô.

Lâm Yên nói với Bùi Duật Thành xong, đang chuẩn bị lách người chạy đi thì phát hiện mình không di chuyển được.

Cô cúi đầu nhìn xuống mới nhận ra tay của mình vẫn đang nằm trong tay Bùi Duật Thành, từ đầu tới cuối anh không hề buông tay cô ra.

“A...” Lâm Yên cứng ngắc cả người, ngoẹo đầu nhìn anh.

Gương mặt của Bùi Duật Thành ẩn giấu trong bóng tối không nhìn rõ được biểu cảm, nhưng Lâm Yên vẫn có thể phát hiện ra được luồng không khí lạnh tản mát quanh người anh đang dần hạ nhiệt độ xuống.

Hơn nữa, chiếc đồng hồ vốn đã im lặng lại bắt đầu kêu “tít tít, tít...” trở lại.

Lâm Yên: “...”

Bùi Nam Nhứ: “...”

Bùi Nam Nhứ khẽ ho nhẹ một tiếng, rồi cực kì sáng suốt lựa chọn lầm lũi đi ra ngoài.

Rõ ràng là một mối tình quang minh chính đại nhưng lại phải để anh gặp mặt lén lút như thế này, thậm chí mới gặp chưa được bao lâu mà cô đã định rời đi vì công việc.

Lâm Yên nhìn người đàn ông mang dáng vẻ mệt mỏi vì đường dài đứng trong căn phòng chật hẹp tối tăm, trái tim bông mềm mại ra một cách khó hiểu.

“Hay là...

để tôi tìm một lý do nào đấy không đi nữa?” Lâm Yên vừa mới dứt lời đã muốn rơi lệ, tự phỉ nhổ chính bản thân mình.

Đã nói là tránh xa sắc đẹp, tập trung gây dựng sự nghiệp, kiếm tiền rồi cơ mà?