Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 321: Đùa mà thành thật




Đồng thời, cô cũng đã hiểu được ý của Bùi Duật Thành.

Nếu như đã đùa giỡn cả đời thì ai có thể phân biệt được đâu là yêu đùa, đâu là yêu thật đâu? Vậy nên, dù biết rõ là mình đang bị lừa dối...

anh cũng không để ý sao? Cần phải yêu đối phương nhiều đến thế nào mới có thể chịu đựng được chuyện này đây? Suy nghĩ này khiến Lâm Yên thật sự khiếp sợ.

Bùi Duật Thành yêu cô? Cô điên rồi sao? “H...ha ha...

vậy sao...” Lâm Yên cười khan vài tiếng, sau đó lập tức phủi sạch sẽ quan hệ, “Đó là chuyện của bạn thân tôi, không liên quan gì tới tôi cả! Đương nhiên tôi không có khả năng làm ra chuyện như vậy! Lần trước tôi nói chia tay chẳng qua là vì tôi dính phải nhiều scandal! Tôi lo một ngày nào đó ngài sẽ bị tôi liên lụy cho nên tôi mới nhịn đau mà nói lời chia tay...” Bùi Duật Thành như cười như không nhìn Lâm Yên hoảng loạn giải thích, khẽ nói: “Thật ra còn một khả năng khác nữa.” “Khả năng gì?” Lâm Yên sửng sốt nhìn Bùi Duật Thành.

Cô rất tò mò, còn có khả năng gì khác sau? Bùi Duật Thành nhìn cô: “Đùa mà thành thật.” Lâm Yên: “...” Cô ngây ngẩn cả người Đùa mà thành thật...? C...chuyện gì vậy, sao đột nhiên trái tim của cô lại bị hẫng nhịp thế này???

Bình tĩnh! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Cô chỉ đang đặt giả thuyết! Là giả thuyết mà thôi! Lâm Yên xoa xoa mặt mình để bản thân có thể bình tĩnh lại, cô ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Thật ra lúc đó tôi đòi chia tay còn một lí do khác nữa...” Bùi Duật Thành không hề cắt lời, kiên nhẫn nghe cô nói.

“Là bởi vì từ lúc bắt đầu, thái độ của ngài Bùi đối với tôi không hề chân thật!” Lâm Yên nói.

“Không chân thật.” Bùi Duật Thành lặp lại.

“Đúng thế! Là...

bởi vì từ lần đầu tiên gặp mặt đến giờ, ngài luôn giữ thái độ lịch sự, bình tĩnh và lãnh đạm với tôi.

Kể cả lần trước, rõ ràng khi đó ngài rất tức giận nhưng sau khi hết giận lại trở về thái độ như cũ.

Tuy kinh nghiệm yêu đương của tôi không nhiều lắm nhưng tôi cảm thấy...

như vậy không giống trạng thái của một người đang yêu...” Lâm Yên nói ra tất cả những nghi ngờ của bản thân.

“Vậy nên tôi vẫn luôn cho là, ngài chỉ là buồn chán quá nên mới chơi đùa với tôi mà thôi.” Nghe đến đây, rốt cuộc Bùi Duật Thành cũng nhìn cô, lặp lại: “Bình tĩnh, lãnh đạm.” “Đúng thế.” Lâm Yên gật đầu.

“Xem ra hình như cô Lâm có chút hiểu lầm về tôi.” Ánh mắt của anh dường như trở nên sâu hơn.

“Hiểu lầm.” Lâm Yên chớp mắt, câu nói này của anh thật sự khó hiểu.

Trong ánh mắt mê man của cô, bàn tay đeo đồng hồ màu bạc của Bùi Duật Thành chậm rãi nâng lên.

Tiếp đó, những ngón tay thon dài của anh từ từ nắm lấy bàn tay nhỏ của cô đan vào tay anh.