Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 320: Không nỡ




tôi nghĩ không ra.” Lâm Yên thành thật thừa nhận.

Trong không gian mờ tối, người đàn ông lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu mới lên tiếng, “Là vì không nỡ.” Bởi vì không nỡ khiến cô đau lòng...

Câu nói ấy vừa vang lên, trái tim Lâm Yên như bị một thứ gì đó đánh mạnh vào, cảm giác tê dại từ trong tim lan tỏa khắp toàn thân chỉ trong nháy mắt.

Đúng là tạo nghiệp mà...

Cô chỉ tùy tiện tìm một đề tài khác để làm dịu đi sự kích thích ban nãy, thế quái nào lại càng bị kích thích hơn rồi? Lúc này, đầu óc Lâm Yên đã hoàn toàn rối bời, rốt cuộc thái độ của Bùi Duật Thành đối với cô là thái độ gì đây? Vừa giống sương mù lại vừa giống mưa gió...

hoàn toàn không thể đoán được...

Lâm Yên lúng túng gãi đầu, cô không biết nên đáp lại anh thế nào: “A...

à...

chỗ này là do ảnh đế Bùi tìm sao?” Bùi Duật Thành: “Ừm.” Lâm Yên: “Khụ, đúng là rất an toàn...” Cũng khổ cho Bùi Nam Nhứ, đường đường là một ảnh để hàng đầu vậy mà phải vì anh trai đi tìm một nơi hẹn hò bí mật như thế này.

Nhưng cũng phải là do Bùi Duật Thành yêu cầu nên Bùi Nam Nhứ mới phải làm như vậy.

Lâm Yên hơi phức tạp nhìn người đàn ông trước mặt mình.

Rõ ràng không lâu trước đây anh còn hận không thể kiểm soát cô, bây giờ lại xuống nước phối hợp với cô như vậy.

“Hình như ngài về trước mấy ngày thì phải, chuyện bên kia đã giải quyết xong rồi sao?” Lâm Yên tìm một chủ đề khác.

“Còn một ít, không cần thiết tôi phải đích thân giải quyết.” Bùi Duật Thành trả lời.

Lâm Yên: “À...

đúng rồi, hôm nay tôi đã đóng máy rồi.” Bùi Duật Thành: “Ừm, tôi biết.” Hửm? Biết rồi? Chắc là Bùi Nam Nhứ nói cho anh biết...

Trong căn phòng bừa bộn tối tăm, hai người họ câu được câu không trò chuyện.

Lâm Yên cảm thấy dù trong hoàn cảnh chẳng ra sao này thì người đàn ông trước mặt cô vẫn cứ mang đến cảm giác không chân thật như thần tiên hạ phàm.

Vốn dĩ cô còn đang chuẩn bị chờ tới khi họ gặp mặt một lần nữa sẽ thử thăm dò thái độ và giải thích rõ ràng với anh.

Thế nhưng sau lần nói chuyện với Bùi Vũ Đường, biết tình trạng sức khỏe của anh thì cô đã hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ này.

Huống hồ...

Lâm Yên nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay Bùi Duật Thành.

Cái đồng hồ này vẫn cứ kêu nãy giờ, tuy tần suất có vẻ như đang chậm lại nhưng chỉ là chậm lại chứ không phải là dừng lại, vậy nên cô càng chẳng dám mở miệng.

Cô ho nhẹ một tiếng rồi giả vờ lơ đãng nói: “Đúng rồi, gần đây bạn thân của tôi đang có một chuyện khá phiền muộn, liên tục tìm tôi than phiền.

Chuyện là cô ấy với bạn trai của mình đến với nhau không phải vì yêu mà là vì một vài nguyên nhân đặc biệt khó nói! Bây giờ bạn thân của tôi đang rất rối rắm, cô ấy không biết có nên nói cho bạn trai mình biết cô ấy chỉ đang đùa giỡn hay không...” “Ngài Bùi, chuyện này...

ngài nghĩ thế nào?” Lâm Yên thận trọng hỏi Bùi Duật Thành.

“Sự khác biệt duy nhất giữa đùa giỡn và thật lòng trong tình yêu là đùa giỡn vất vả hơn một chút.” Chẳng biết đã qua bao lâu, tiếng nói của Bùi Duật Thành mới phá vỡ không gian yên lặng giữa hai người.