Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 319: Quá nhớ thương em




Thế nhưng cái ôm này lại để lộ ra cảm xúc xốn xang của chủ nhân nó.

Đầu óc Lâm Yên hoàn toàn trống rỗng bởi cái ôm bất ngờ này.

Trong đầu cô tự động có tiếng nói lặp lại tin nhắn kia của Bùi Duật Thành...

[Tôi nhớ cô đến mức tương tự thành bệnh.] Anh bất ngờ về nước, thậm chí còn xuất hiện trong nhà kho bỏ hoang này chẳng lẽ là vì...

là...

vì quá nhớ cố.

Bởi vì muốn gặp cô ngay lập tức nhưng lại ngại cô từng nói không thể để người khác biệt mối quan hệ của bọn họ, cho nên mới bảo Bùi Nam Nhứ tìm một chỗ...

gặp mặt như thế này??? Lâm Yên bị chính suy nghĩ của chính mình hù dọa.

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.

Tít...

Tít...

Tít..

Nghe được âm thanh quen thuộc vang lên, Lâm Yên lập tức cúi xuống nhìn cái đồng hồ đeo tay của Bùi Duật Thành.

Căn cứ vào những suy đoán của cô thì chiếc đồng hồ này hẳn là một loại thiết bị đo lường sức khỏe.

Chỉ cần Bùi Duật Thành chịu kích thích, làm ảnh hưởng thông số sức khỏe bình thường là nó sẽ kêu cảnh báo.

C...cô vừa kích thích anh sao? Lâm Yên hết sức khẩn trương nói với Bùi Duật Thành: “Nó...

nó...

đồng hồ của ngài lại kêu rồi...

phải tìm bác sĩ...” Lâm Yên vừa mới cử động thoát ra lại bị kéo về.

“Không sao, sẽ ổn lại ngay thôi.” Anh nói.

Lâm Yên: “...”

Sao lại không sao được! Bùi Vũ Đường nói với cô bệnh tình anh nghiêm trọng lắm cơ mà! Lâm Yên hơi nóng nảy: “Sao lại không sao chứ? Tam thiểu đã nói với tôi tình hình sức khỏe của ngài, nói ngài không thể chịu kích thích! Có phải chuyển công tác nước ngoài lần này của ngài quá mệt mỏi hay không?” Bùi Duật Thành nghe ra sự lo lắng trong câu nói của cô, đôi mắt chậm rãi hạ xuống, đáy mắt hiện lên ý cười: “Ừ.” Cô biết ngay mà!

Lâm Yên đang định nói thì Bùi Duật Thành đã giành nói trước: “Tương tự thành bệnh.”

Lâm Yên: “...”

Việc đọc tin nhắn và trực tiếp nghe Bùi Duật Thành đích thân nói là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Cô...

bị kích thích...

đến mức không chịu nổi...

Nói vậy tức là anh thật sự quá nhớ cô cho nên mới để Bùi Nam Nhứ tìm một chỗ...

thậm chí là nhà kho như thế này chỉ để gặp được cô thôi sao? Nghĩ tới đây, Lâm Yên có một cảm giác khó nói thành lời.

Để tránh cho mình rơi vào trạng thái u mê hoàn toàn, Lâm Yên nỗ lực chuyển trọng tâm câu chuyện sang chuyện khác: “...

À...

còn chưa kịp nói cho ngài biết, chuyện mẹ của tôi, ông ngoại với bên chỗ chú Tạ đều đã được giải quyết rồi, thật sự cảm ơn...” Bùi Duật Thành nói: “Không cần khách khí như vậy, chuyện này vốn dĩ là do tôi mà ra.” “Nhưng dù sao cũng không phải do ngài làm! Lúc trước là do tôi hiểu lầm...

thật sự xin lỗi.

Dù sao với quyền thể của ngài thì muốn chèn ép tôi cũng chỉ cần một câu nói! Lúc đó tôi bị kích động quá cho nên mới hiểu lầm là ngài làm, không ngờ...” Lâm Yên giải thích.

“Có muốn biết vì sao không?” Rốt cuộc Bùi Duật Thành cũng thả cô ra và quay trở về dáng vẻ lạnh lùng điềm nhiên như mọi khi.