Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 318: Lại đ y...




Vừa rồi trong phòng ăn cô đã xác nhận với Bùi Nam Nhứ rồi, vậy nên chắc chắn là Bùi Nam Nhứ có chuyện gì đó mới gọi cô tới đây.

Nghĩ tới đây, Lâm Yên liền bước lên, thận trọng đẩy cửa phòng để đồ ra.

Cánh cửa bám đầy bụi, khóa cũng đã bị gỉ.

Lâm Yên chỉ đẩy nhẹ một cái cánh cửa đã mở ra he hé, xem ra nó chỉ được khép hờ lại.

Cô lấy can đảm đẩy mạnh hơn một chút.

Sau một tiếng “két”, cánh cửa được mở ra toàn bộ.

Lâm Yên bước vào.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có một chút ánh sáng mờ tối xuyên qua cánh cửa sổ khiến cô có thể nhìn đại khái được đống đồ đạc lộn xộn trong phòng.

Đồ trong phòng được chất thành từng đống, mạng nhện và bụi bặm bám khắp nơi, xem ra nơi này đã lâu không có ai dùng tới.

Lâm Yên đang suy đoán ý đổ của Bùi Nam Nhứ thì đột nhiên phát hiện một điểm sáng màu đỏ nằm trong bóng tối.

Trong màn đêm, ánh sáng đỏ kia lúc mờ lúc tỏ.

Đợi đến khi mắt cô quen được với bóng tối thì thấy điểm sáng màu đỏ kia là một đầu thuốc lá đang cháy.

Đồng thời cô cũng thấy một bóng người cao to đang đứng dựa người vào một cái tủ cũ nát.

Cơn gió đêm thổi tan mây dần, để ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống nơi đây.

Người nọ mặc một chiếc áo khoác dài, trên ngón tay đang kẹp một điếu thuốc đang cháy, đầu thuốc cháy đỏ chập chờn trong bóng tối.

Có lẽ người nọ nhận ra tiếng bước chân của Lâm Yên cho nên khẽ nghiêng đầu về hướng cô.

Trong không khí thoang thoảng mùi khói thuốc, dù Lâm Yên không nhìn rõ gương mặt của người nọ nhưng cô vẫn có thể nhận ra anh là ai.

Bùi...

Duật Thành...

Trong bóng tối, cảm xúc trong đôi mắt anh dường như còn đặc quánh hơn cả bóng đêm ngoài kia.

Góc nghiêng của người đàn ông ẩn trong bóng tối đẹp đến mức làm người ta rung động.

Lâm Yên còn đang ngẩn người thì nghe thấy tiếng nói khàn khàn...

“Lại đây.” Lúc này, mây đen đã hoàn toàn bị gió thổi tan, Lâm Yên cũng nhìn rõ được gương mặt của anh.

Trong bóng đêm, sắc mặt anh hơi mệt mỏi.

Ánh mắt anh nhìn cô tuy có vẻ lạnh lùng nhưng lại có thể châm lên ngọn lửa trong cơ thể cô.

Nhất là tiếng nói khàn khàn trầm thấp kia lại càng khiến cả người cô căng chặt.

Anh đột nhiên xuất hiện ở đây khiến cố hết sức bất ngờ, cô vừa bước về phía anh vừa hỏi: “N...ngài Bùi? Thật sự là ngài sao? Ảnh đế Bùi tự nhiên bảo tối tới đây, tôi còn đang thắc mắc không biết là có chuyện gì...” Dưới chân Lâm Yên đủ loại thứ đồ bừa bộn, cô vừa cẩn thận tránh né vừa đi về phía Bùi Duật Thành.

Bùi Duật Thành lẳng lặng nhìn cô tiến lại phía mình, không nhanh không chậm dập tắt điếu thuốc lá trong tay.

“Ngài Bùi, chẳng phải tuần sau ngài mới về à? Sao đột nhiên lại về sớm vậy? Còn ở đây.” Lúc này, khoảng cách của cô với Bùi Duật Thành còn khoảng hai ba bước chân thì một cánh tay đã duỗi ra, mạnh mẽ kéo cô vào lòng...