Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 317: Nơi thích hợp để hẹn hò




chuyện này e rằng không tiện lắm...

Nhưng mà không sao, không sao! Em sẽ nghĩ cách! Em sẽ sắp xếp cho hai người!” Sau khi cúp máy, Bùi Nam Nhứ lại gọi một cuộc điện thoại khác gọi trợ lý của mình tới.

“Anh Nhứ, tìm em làm gì à?”

“Cậu giúp tôi xem thử...” Bùi Nam Nhứ cân nhắc tìm từ, nghĩ xem nên nói như thế nào.

“Xem cái gì ạ?” Cậu trợ lý khó hiểu.

Bùi Nam Nhứ đằng hắng một tiếng rồi nói: “Xem khách sạn này có chỗ nào thích hợp...

thích hợp ở riêng...

mà...

không bị phóng viên chụp được hay không?” Cậu trợ lý vẫn không hiểu bèn hỏi lại: “Ở riêng? Là cần tìm chỗ nói chuyện ạ?” Bùi Nam Nhứ hết cách, chỉ có thể nói thẳng: “Chỗ thích hợp để hẹn hò riêng tư ấy!” Trợ lý nghe xong lập tức hoảng sợ: “Hẹn...

hẹn hò riêng tư? Anh Nhớ hỏi cái này làm gì?” Lẽ nào anh Nhứ nhà họ muốn hẹn riêng với con gái? Trợ lý: “Ngay...

ngay trong khách sạn này sao?” Bùi Nam Nhứ: “Ừ.” Trợ lý lập tức làm vẻ mặt cầu xin: “Anh Nhứ, anh đừng có làm bậy mà! Chẳng lẽ anh muốn hẹn hò với con gái sao? Mà dù anh có muốn hẹn hò đi nữa thì cũng không cần vội như vậy chứ?” Bùi Nam Nhứ: “Bảo cậu đi sắp xếp thì cứ làm đi, chuyện không nên hỏi đừng có hỏi nhiều.” Trợ lý muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không dám chống lại nên chỉ có thể dựa theo yêu cầu của Bùi Nam Nhứ mà làm.

Một lát sau, cậu trợ lý thở hồng hộc chạy về nói: “Nếu như hẹn ở phòng khách sạn thì khả năng bị chụp lại rất lớn, hơn nữa nếu bị chụp đúng lúc ra vào phòng thì mồm năm miệng mười cũng không giải thích được! Em vừa tự chạy đi tìm thử thì lối thoát khẩn cấp ở tầng mười ba khá quan toàn, ở đó có một phòng để đồ không dùng tới.

Hẹn gặp ở đó tuyệt đối sẽ không bị phát hiện...” Bùi Nam Nhứ gật đầu: “Ừm.” Nói xong, Bùi Nam Nhứ lập tức gọi điện thoại rồi lại gửi một tin nhắn đi.

Sau khi xong xuôi Bùi Nam Nhứ mới thở phào nhẹ nhõm rồi quay trở lại phòng ăn.

Cùng lúc đó, Lâm Yên - đang nghĩ nát óc xem nên trả lời Bùi Duật Thành như thế nào thì đột nhiên nhận được một tin nhắn có nội dung kỳ lạ từ Bùi Nam Nhứ.

Bùi Nam Nhứ: [Chị dâu, chị xuống phòng để đồ ở lối thoát khẩn cấp trên tầng mười ba một chút.]

Lâm Yên nghẹt mặt ra nhìn tin nhắn của Bùi Nam Nhứ.

Bảo cổ lên đó làm gì? Đúng lúc này, Bùi Nam Nhứ đẩy cửa đi vào về lại chỗ ngồi của mình.

Lâm Yên liền ngẩng lên nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu.

Bùi Nam Nhứ chỉ khẽ gật đầu với cô một cái rồi dùng ngón tay chỉ chỉ vào di động của mình, ý bảo cô mau đi đi.

Mặc dù yêu cầu của Bùi Nam Nhứ rất quái lạ nhưng Lâm Yên chẳng nghi ngờ gì nhiều.

Nếu ảnh đế Bùi nói vậy thì chắc chắn là có chuyện gì rồi.

Vậy nên Lâm Yên bèn đứng dậy, đi ra ngoài.

“Lâm Yên! Cô đi đâu thế? Tiệc bắt đầu ngay bây giờ đấy.” Khương Nhất Minh thấy Lâm Yên đi ra liền hỏi.

“Tôi...

tôi đi vệ sinh!” Lâm Yên đáp qua loa có lệ rồi nhanh chóng rời đi.

Cô lo Bùi Nam Nhứ có chuyện gì đó quan trọng cần giải quyết nên gấp rút đi tới nơi mà Bùi Nam Nhứ nói.

Trên hành lang vắng vẻ không một bóng người, chỉ có tiếng bước chân khe khẽ của Lâm Yên.

Cuối cùng cô cũng tìm thấy căn phòng có tấm biển ghi “Phòng để đồ”.

Lâm Yên đứng trước cánh cửa sắt gỉ sét cũ kĩ, trong lòng càng thêm nghi ngờ.

Rốt cuộc Bùi Nam Nhứ gọi cô tới đây làm gì? Nếu không phải Bùi Nam Nhứ là thần tượng của cô mà là một người khác hẹn cô tới chỗ như thế này, cô sẽ nghĩ là có anti fan lừa cô tới để lấy mạng cô!