Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 312: Đây là chuyến xe tử vong đúng không?




Lâm Yên nhìn chằm chằm vào “mình” trên màn hình, trong lòng dần dâng lên một cảm giác quái dị.

Cảm giác này hoàn toàn không giống như chỉ là bị mất trí nhớ ngắn hạn, mà giống như cô bị người ta trắng trợn cướp mất “nhà” vậy.

“Đúng rồi Lâm Yên, đúng lúc tối nay đoàn làm phim có một buổi liên hoan, cô nhớ tới tham gia đấy nhé!” Lời mời của Phùng An Hoa kéo Lâm Yên ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.

“À...

vâng ạ vâng ạ.” Lâm Yên lập tức quẳng đi những suy nghĩ bừa bộn trong đầu mình.

“Cô đi gì qua đó?” Bùi Nam Nhứ đột nhiên hỏi Lâm Yên.

“Tôi đi tàu điện ngầm.” Lâm Yên đáp.

Bùi Nam Nhứ nghe vậy liền nhíu mày, nói: “Chỗ đó có vị trí khá xa trung tâm, không gần bến tàu điện nào cả.

Nếu cô đi tàu điện ngầm sợ sẽ phải đi bộ rất xa.

Hay là, cô đi chung xe với tôi?” Lâm Yên nghe vậy thì hai mắt lập tức sáng lên, nhưng ngay một giây sau đó, cô lập tức lắc đầu nguây nguậy: “Không cần không cần đâu! Tôi có thể tự đi được!” Đùa gì vậy! Vất vả lắm cô mới sống yên ổn được một tuần, đi chung nhỡ đâu lại vô tình gặp biến cố gì đó thì cô phải tìm ai để kêu đây? Lúc này, vẻ mặt của Phùng An Hoa đứng một bên nãy giờ hơi thay đổi.

Bùi Nam Nhứ bình thường tuy có vẻ dịu dàng lịch sự lễ độ, thế nhưng trên thực tế lại luôn giữ khoảng cách và cấp bậc với người khác.

Không ngờ hôm nay người này lại chủ động đề nghị Lâm Yên đi cùng xe, thể này có phải quan tâm...

hơi quá rồi không? “Nhà sản xuất Phùng, đoàn phim có dư chiếc xe nào không?” Đại khái thì Bùi Nam Nhứ cũng thấy họ đi chung xe không ổn cho nên quay sang hỏi Phùng An Hoa.

Phùng An Hoa nghe vậy liền nói: “Có chứ có chứ, đoàn làm phim có chuẩn bị xe Van* rồi.

Thế này đi Lâm Yên, cô chờ ở đây một lát, tôi gọi điện cho tài xế bảo anh ta qua đón cô tới chỗ liên hoan.” (*) Xe Van: chỉ những chiếc xe có thùng xe phía sau to.

Lâm Yên: “Cảm ơn nhà sản xuất Phùng!” Bùi Nam Nhứ sắp xếp cho Lâm Yên xong liền chào tạm biệt cô: “Vậy tôi đi trước nhé.” “Dạ dạ, hẹn gặp lại, ảnh đế Bùi!”

Lâm Yên cầm túi đứng chờ ở cửa chừng mười lăm phút thì thấy một chiếc xe Van màu đen chậm rãi dừng lại.

Tài xế ló đầu ra, nói: “Cô Lâm đúng không? Ngài Phùng bảo tôi tới đón cô, cô mau lên xe đi!” “Ok.” Lâm Yên gật đầu, kéo mở cửa xe.

Sau đó, cô trợn trừng mắt nhìn bốn người đàn ông đang ngồi trong xe, não lập tức ngừng hoạt động.

Trong xe là...

Vệ Từ Phong-ngổ ngáo với áo khoác da tán đinh, quần jean rách bonus mái tóc đỏ lòa xòa.

Thẩm Triều Mộ - lãng tử với áo sơ mi hoa lá phanh ba cúc trên, bonus đôi mắt hoa đào lơ mơ nhàn nhã nằm ngả ngớn trên ghế xe.

Đường Gia Nghiệp chàng trai mười bảy mười tám tuổi – tươi trẻ với đồ thể thao màu lam nhạt.

Và cuối cùng, Hàn Dật Hiên - vô cùng tự phụ lạnh lùng trong bộ vest kiểu dáng cổ điển màu xanh ngọc.

Nhất định...

Nhất định là cách cô mở cửa xe có vấn đề rồi!!! Vất vả lắm cô mới lết được đến ngày đóng máy, cứ nghĩ rằng mình được giải thoát rồi nhưng ai mà ngờ đến phút cuối...

Cái gì mà xe đón đi liên loạn chứ??? Có mà là chuyến xe tử vong thì có! Là chuyến xe đi xuống địa ngục!!!