Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 311: Tôi có làm gì anh không?




nhưng vì sao cảm giác kiêng kị và sợ hãi quen thuộc ở trên người Lâm Yên vẫn còn? Trong nháy mắt, bầu không khí có chút kỳ lạ.

Phùng An Hoa bèn ho nhẹ một tiếng rồi cười ha hả: “Nhập vai quá sâu ấy mà, chắc chắn là nhập vai quá sâu ấy mà ha ha ha!” Khương Nhất Minh cũng phụ họa: “Không sai, có thể diễn sâu được như vậy đúng là rất tốn sức! Lâm Yên, chúc mừng đóng máy!” Ông chẳng thể ngờ được một người chẳng hề có kinh nghiệm diễn xuất như Lâm Yên lại có thể mang đến cho ông kinh hỉ lớn như vậy.

Không chỉ phối hợp hoàn hảo với Vệ Từ Phong mà ngay cả cảnh quay yêu cầu trình độ diễn cực cao với Bùi Nam Nhứ cũng có thể hoàn thành vượt mức mong đợi.

Các nhân viên xung quanh nghe Khương Nhất Minh tuyên bố cho Lâm Yên đóng máy liền vỗ tay rần rần.

Tuy ấn tượng ban đầu của mọi người đối với Lâm Yên không tốt lắm, thế nhưng trong khoảng thời gian dài tiếp xúc họ nhận ra Lâm Yên không hề khó chịu như trong tưởng tượng, trái lại cô cực kì hòa đồng và diễn xuất cũng có tiến bộ rất lớn.

“Chúc mừng chúc mừng!” “Chúc mừng cô đóng máy nhé!” Một nhân viên cầm bó hoa đi tới, tỏ ý chúc mừng.

Lúc Lâm Yên lấy lại tỉnh táo thì thấy Khương Nhất Minh đang vỗ tay, nhìn cô bằng ánh mắt cực kì thỏa mãn.

Còn cô đang ôm một bó hoa to, các nhân viên công tác xung quanh cũng vỗ tay, vui vẻ chúc mừng cô đóng máy.

Đóng máy rồi...? Cô đã quay xong đâu? Tại sao lại đóng máy rồi? Lâm Yên ngây ngốc hỏi lại: “Đóng...

đóng máy?”

“Đúng vậy, đây là cảnh quay cuối cùng của cô!” Bùi Nam Nhứ nói.

“Sao lại thế? Tôi...” Chẳng phải cô vẫn chưa diễn ra được cái khí thế mà Khương Nhất Minh mong muốn sao? Thế nhưng Lâm Yên không nói điều mình nghĩ, bởi vì cô đã phát hiện ra lí do tại sao lại như vậy.

Sợ là vừa rồi...

cô lại bị...

Trí nhớ của cô hiện tại vẫn dừng lại ở lúc bắt đầu quay, sau đó...

đoạn kí ức ở giữa đã hoàn toàn biến mất, y hệt như những lần trước.

Chết tiệt! Một thời gian dài không có động tĩnh gì...

làm cô còn tưởng mình đã bình thường trở lại rồi! Sao đột nhiên lại...

trở lại thế này?

Lâm Yên hơi lo lắng, không biết vừa rồi cô có gây nên tội gì nữa không?

Dựa vào sự hiểu biết của bản thân thì lúc cố hôn mê sẽ có một ý thức khác điều khiển cơ thể cô và lần nào cũng làm ra những chuyện...

khó có thể miêu tả.

Mấy lần trước là Bùi Duật Thành, nhỡ đâu lần này...

“kẻ biến thái” đó bị sắc đẹp làm mờ mắt rồi làm gì đó với Bùi Nam Nhứ thì làm sao bây giờ? “Khụ, ảnh đế Bùi...

vừa rồi...

vừa rồi tôi có làm cái gì...

không đúng với anh không?” Lâm Yên dè dặt hỏi nhỏ Bùi Nam Nhứ.

Bùi Nam Nhứ không rõ vì sao Lâm Yên lại hỏi mình như vậy: “Làm gì không đúng cơ?” Lâm Yên vò đầu, cô không biết nên giải thích chuyện này thế nào.

Cô bèn nhìn về phía Khương Nhất Minh, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Đạo diễn Khương, tôi có thể xem lại cảnh quay vừa rồi của tôi có được không?” “Đương nhiên là có thể!” Khương Nhất Minh nói rồi quay màn hình ra trước mặt Lâm Yên, nói: “Cô có thể xem lại để nhớ kĩ cảm giác này!” Trên màn hình lập tức chiếu lại cảnh quay vừa rồi.

Trong nháy mắt “Lâm Yên” xuất hiện, sắc mặt của Lâm Yên lập tức thay đổi.

M...má nó!

Đây...

đây mà là cô sao? Thế này...

khác nào bị Bùi Duật Thành ám vào người đầu!!!