Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 313: Chết ở đâu thì chẳng phải cũng là chết?




Lần cô chạm mặt Hàn Dật Hiên cũng chỉ là ngẫu nhiên...

Ai mà ngờ, ông trời đã không chơi thì thôi, một khi đã chơi thì sẽ chơi lớn như vậy! Đoàn làm phim muốn đuổi kịp tiến độ cho nên phân ra hai tổ A, B quay cùng một lúc.

Lâm Yên ở tổ 3, còn những người khác ở tổ A, đoán chừng đám người này quay phim ngay bên cạnh, đúng lúc có buổi liên hoan nên ngồi chung xe của đoàn làm phim đi tới chỗ tổ chức.

“A...

không...

không cần đâu...

tôi tự đi là được rồi...” Trên mặt Lâm Yên viết hai chữ từ chối.

Thẩm Triều Mộ thấy dáng vẻ Lâm Yên nhìn bọn họ cứ như nhìn thấy phải rắn độc thì không khỏi thấy hơi buồn cười: “Cô chắc chứ? Chỗ này rất hẻo lánh, không gọi được xe đâu.

Nếu như cô muốn đi bộ tới chỗ có xe thì sợ có khi trời tối mất rồi.” Lâm Yên vô thức liếc nhìn cái chân trái của mình rồi khẽ nhíu mày, tình trạng chân của cô hiện tại không thể đi bộ xa được.

Hơn nữa, đoàn làm phim chắc chắn không thể sắp xếp cho cô một mình một xe được.

Thẩm Triều Mộ thấy thế liền cong môi nói: “Cô muốn tiếp tục đứng ở đó hay là lên xe đây, lỡ bị ai đó chụp được thì...”

Cuối cùng Lâm Yên chỉ có thể nhắm mắt cắn răng bước lên xe! Dù sao thì ngồi trong xe cũng không bị chụp được, thậm chí còn đỡ tốn tiền bắt xe! Chiếc xe Van này cực kì rộng rãi, khoang xe phía sau có sáu chỗ ngồi được chia làm ba hàng ghế, mỗi ghế đều có chức năng matxa.

Ngồi ở ghế phó lại là một nhân viên, Vệ Từ Phong cùng Thẩm Triều Mộ ngồi hàng ghế thứ nhất, Đường Gia Nghiệp ở hàng hai, Hàn Dật Hiên ở hàng ba.

Trên xe còn dư lại hai vị trí là cạnh Hàn Dật Hiên và cạnh Đường Gia Nghiệp.

Vì vậy, hiện tại Lâm Yên phải đối mặt với vấn đề “nên ngồi ở đâu”.

Bên cạnh Đường Gia Nghiệp hay là bên cạnh Hàn Dật Hiên? Lâm Yên nhất thời cảm thấy khó xử.

Vệ Từ Phong đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở hàng ghế thứ nhất hơi hé mắt ra nhìn thoáng qua Lâm Yên.

Đường Gia Nghiệp ở hàng ghế thứ hai đang cắm đầu cắm cổ làm đề ôn thi lớp 12, có vẻ như bạn đang học bù.

Còn người ngồi ở vị trí cuối cùng gần cửa sổ - Hàn Dật Hiên lại đang nhìn cô bằng ánh mắt âm trầm cùng vẻ lạnh nhạt không dễ dàng phát hiện.

Thẩm Triều Mộ ở hàng ghế thứ nhất, cách cô gần nhất chống cằm, nói với vẻ mặt như đang xem kịch vui: “Sao thế? Cảm thấy choáng váng hoa mắt rồi sao, bạn gái tin đồn?” Mặt mũi Lâm Yên đen sì lại, cái tên này, có thể đừng mở miệng ra là lại nói bạn gái tin đồn này nọ có được không? Lâm Yên chẳng nói chẳng rằng trợn mắt trừng Thẩm Triều Mộ một cái xong lên xe, ngồi vào phía sau Thẩm Triều Mộ - cũng chính là chỗ bên cạnh Đường Gia Nghiệp.

Thẩm Triều Mộ thấy thế liền nhướng mày, ra vẻ rất bất ngờ quay xuống nhìn Lâm Yên nói: “Ồ, tôi còn cho rằng cô sẽ ngồi ở hàng cuối cùng chứ?” Thẩm Triều Mộ vừa nói vừa nhìn thoáng qua Hàn Dật Hiên ngồi ở vị trí cuối cùng một cách đầy ẩn ý.

Lâm Yên nghe vậy chỉ có thể bày ra vẻ mặt chán chường nói: “Có gì khác nhau sao? Đằng nào chẳng chết, còn bày đặt chọn chỗ?” Thẩm Triều Mộ: “...” Đường Gia Nghiệp: “...” Hàn Dật Hiên: “...” Vệ Từ Phong: “...”