Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 308: Nhớ tận linh hồn




Ông lại bắt cậu ấy phải diễn hết sức, thực lực của Nam Nhứ có thể nói là đứng đầu cả cái giới giải trí này đấy! Ông ép một người mới lại chưa từng học diễn xuất như Lâm Yên phải có khí thể lấn áp cậu ấy thì chẳng phải là ép buộc quá đáng sao?”.

Nghe vậy, Khương Nhất Minh mới bình tĩnh lại, trong lòng ông cũng hiểu rất rõ nhưng Lâm Yên của buổi thử vai hôm ấy quá quá phù hợp với yêu cầu của ông, cho nên ông rất hy vọng cô có thể làm tốt như thế một lần nữa.

“Lâm Yên, hôm đó cô diễn như thế nào? Hay là...

cô thử hồi tưởng lại một lần nữa xem?” Phùng An Hoà đề nghị.

Lâm Yên cũng bó tay hoàn toàn, nếu cô nhớ lại được đã diễn thể nào thì tốt rồi.

Vấn đề chính là cô hoàn toàn không nhớ gì hết có được không...

“Xin lỗi, có lẽ lần đó chỉ là bùng phát nhất thời...” Lâm Yên bất đắc dĩ nói.

Nghe vậy, Khương Nhất Minh không che giấu nổi thất vọng trên gương mặt, thế nhưng thật tình mà nói thì hôm nay Lâm Yên đã làm rất tốt.

“Thôi bỏ đi vậy, cũng là do tôi yêu cầu quá cao, lại một lần cuối cùng nào! Nam Nhứ, cậu có thể giảm bớt khí thế của mình một chút...” Cuối cùng, Khương Nhất Minh vẫn phải thỏa hiệp.

Phùng An Hoa thở phào một hơi rồi ra hiệu: “Tất cả mọi người vào vị trí của mình đi nào, làm một lần cuối cùng nào!” Cùng lúc đó, trên máy bay tư nhân.

Trong cabin xa hoa, một người đàn ông đang tập trung nhìn chằm chằm vào di động.

Tin nhắn đã gửi đi rất lâu nhưng Lâm Yên vẫn chưa trả lời lại.

Người đàn ông nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tư cũng theo đó dần bay xa.

Cuối cùng cảm giác nhớ nhung ồ ạt dâng lên như một cơn thủy triều, cuốn linh hồn anh vượt qua một khoảng cách rất xa rất xa hướng về phía người con gái anh thương nhớ...

Trên bầu trời cách mặt đất hai ngàn feet, người đàn ông chậm rãi nhắm mắt lại, chiếc di động trong tay từ từ rơi xuống đất, ý thức cần bay xa

“Mọi người vào vị trí của mình, làm lại một lần cuối cùng nào! Lâm Yên, cô làm được chứ?” Khương Nhất Minh hỏi Lâm Yên.

“Không sao cả, thả lỏng nào!” Bùi Nam Nhứ cũng an ủi Lâm Yên.

Khương Nhất Minh thở dài, ông phải kiềm chế lại, Lâm Yên diễn như vậy đã là quá tốt rồi.

“Được rồi ạ!” Lâm Yên hít sâu một hơi, nói trong lòng cô không khó chịu là không có khả năng.

Nhưng mà cô còn có thể làm gì nữa đây, diễn xuất của cô không thể nào có thể vượt qua Bùi Nam Nhứ được.

Chẳng lẽ còn trông chờ vào ông tổng tài bá đạo nào đó đến nhập vào người nữa sao...

“Tôi chuẩn bị xong rồi, bắt đầu đi!” Lâm Yên nói.

Thư kí trường quay đánh bảng hiệu bắt đầu quay...

Lâm Yên nhắm mắt lại, điều chỉnh lại trạng thái của mình rồi mở mắt đẩy cửa bước vào phòng điều dưỡng.

Trong khoảnh khắc Lâm Yên vừa đẩy cửa ra, máy quay lập tức đưa lại gần, quay một cảnh đặc tả gương mặt của cô.

Cũng trong khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, đôi mắt trong vắt của cô lại đột nhiên biến thành đại dương thăm thẳm sâu không thấy đáy...

Rõ ràng nhìn có vẻ bình yên lại ấm áp, nhưng ẩn chứa trong đó là cảm giác áp lực mạnh mẽ khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Chỉ một ánh mắt thản nhiên liếc về phía Bùi Nam Nhứ đang nằm trên giường bệnh mà lại mang theo áp lực vô hình của một kẻ bề trên lan tràn bao phủ toàn bộ bầu không khí.

Bùi Nam Nhứ vốn đã chuẩn bị thu lại khí thế của mình lập tức cả kinh,

Khương Nhất Minh vốn không còn ôm hi vọng đột nhiên mở to mắt, không dám thở mạnh.

Ông nhìn chằm chằm không chớp mắt vào “Lâm Yên” trên màn hình máy quay.