Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 309: Thời khắc bùng nổ




Khương Nhất Minh, Phòng An Hoa...

Đây không thể là những gì anh có thể nhìn thấy ở trên máy bay...

Ý thức của anh lại mất khống chế chạy đến chỗ Lâm Yên nữa rồi.

Tới giờ khắc này, cuối cùng Bùi Duật Thành cũng xác nhận được nguyên nhân của việc anh bị mất khống chế với ý thức của mình trong khoảng thời gian này.

Xem ra có vẻ như nếu khi nào tâm tình của anh bất ổn hoặc quá nhớ mong Lâm Yên thì ý thức của anh sẽ tự động chạy đến cơ thể cô.

Quả nhiên linh hồn của anh thành thật hơn thân thể nhiều...

Mọi người chỉ thấy sau khi “Lâm Yên” đẩy cửa ra thì khi thể của cô mang đến hoàn toàn thay đổi.

Ánh mắt của cô mang theo sự tìm tòi nhìn khắp phòng điều dưỡng một lượt, khi nhìn thấy Bùi Nam Nhứ thì thoáng dừng một chút rồi lại lướt qua nhìn những nhân viên khác.

Gần như hầu hết những người bị ánh mắt này quét qua đều khẽ run lên.

Rõ ràng là cùng một người, tại sao chỉ một cái đẩy cửa đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác? Cảm giác đau đớn quen thuộc ở chân trái của Lâm Yên truyền đến khiến Bùi Duật Thành phải khẽ nhíu mày lại.

Tiếp đó, anh liếc thấy bảng hiệu trong tay thư kí trường quay, dựa theo thông tin trên đó thì cảnh quay này đã NG hơn ba mươi lần.

Mọi người thấy “Lâm Yên” chậm rãi đi vào.

Tư thế của “Lâm Yên” lúc này không cứng như gặp đại địch giống như lúc trước nữa mà hoàn toàn thả lỏng, thậm chí nhìn qua còn có vẻ nhàn nhã.

“Lâm Yên” thản nhiên ngồi xuống ghế sofa bên cạnh giường bệnh của Bùi Nam Nhứ cứ như chốn không người.

Sự lạnh lùng toát ra từ người “cô” khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Rõ ràng “Lâm Yên” không hề làm gì, thậm chí không nói cả lời thoại nhưng khí thế của một kẻ bề trên từ trên người “cô” tỏa ra lại bao phủ toàn bộ không gian này.

Sau khi ngồi xuống, chân trái không phải chịu sức nặng nữa nên cảm giác đau đớn cũng bớt đi một chút.

Tuy nhiên, sắc mặt của Bùi Duật Thành vẫn khó coi như trước.

Anh nhìn Bùi Nam Nhứ trên giường bệnh bằng ánh mắt thâm trầm, sau đó đầu ngón tay bắt đầu nhẹ nhàng gõ theo một tiết tấu nhất định.

Đối diện với ánh mắt này rồi lại nhìn động tác nhỏ của “Lâm Yên”, Bùi Nam Nhứ bất giác rùng mình một cái.

Chờ tới khi anh ta nhận ra sự kinh ngạc và kiêng kị của mình vừa rồi thì không khỏi khiếp sợ.

Anh ta...

cảm nhận được sự kinh hoàng và kiêng kỵ chỉ xuất hiện khi anh ta đối diện với anh cả...

trên người Lâm Yên.

Khương Nhất Minh cũng đã tỉnh táo lại từ cảm giác áp bức kia, suýt chút nữa ông đã khóc toáng lên.

Bùng nổ rồi! Cuối cùng Lâm Yên cũng bắt đầu bùng nổ rồi!

Lâm Phiên Nhược là ai?

Là người khao khát quyền lực không thua kém bất cứ một người đàn ông nào trên thương trường! Thứ cả đời cô ta theo đuổi chỉ có sự nghiệp, và sẽ không vì bất cứ chuyện nào mà để ảnh hưởng đến nó.

Vậy nên, nếu nói theo một cách nào đó thì ảnh hưởng của Trần Kính đối với cô ta còn lớn hơn cả sự ảnh hưởng của một người bạn trai.

Thứ cô ta để tâm nhất là gì? Là đối thủ! Mà Trần Kính có thể coi là đối thủ duy nhất của cô ta.

Cho nên khi thấy Trần Kính chỉ vì một lần thất bại đã sa sút thành như vậy thì cô ta chỉ có thể lộ ra vẻ lạnh lùng và bất mãn, thậm chí còn là trách cứ.

Lâm Phiên Nhược đẩy cửa bước vào, đầu tiên là quan sát phòng bệnh một lượt, sau đó nhìn Trần Kính - đang chán nản trên giường bệnh.

Lâm Phiên Nhược nhất thời lộ vẻ bất mãn trách cứ, vẻ mặt cũng lạnh dần đi.

Từ khí thể cùng những chi tiết nhỏ nhặt biểu cảm trên mặt của “Lâm Yên” đều vô cùng thích hợp.