Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 307: Nhìn tôi có thấy ổn không?




A...

cô nên trả lời thế nào đây? Lâm Yên vắt óc mãi mà không nghĩ được nên nói cái gì mới được, cuối cùng không còn cách nào khác, cô chỉ có thể chạy đi xin giúp đỡ trên mạng.

[Nên trả lời tin nhắn của bạn trai như thế nào?] [Xin hỏi nên làm thế nào để bạn trai vui vẻ?]

N phút sau.

“Lâm Yên! Chuẩn bị đi nhé, sắp quay rồi!” Một nhân viên công tác nhắc nhở cô.

“Okay, đến đây!” Lâm Yên không kịp trả lời lại, chỉ có thể cất di động đi và cố gắng điều chỉnh lại trạng thái của bản thân.

Nhưng, hiển nhiên là hiệu quả không lớn.

Bùi Nam Nhứ thấy Lâm Yên cứ lâng lâng như trên mây liền ho nhẹ một tiếng, quan tâm hỏi han: “Chị dâu vẫn ổn đấy chứ?” Lâm Yên đen mặt nhìn anh ta: “Anh nhìn tôi có thấy ổn không?” Tinh thần của cô đã bị một câu mơi mới của Bùi Duật Thành đánh cho tan tác không còn mảnh giáp nào...

“Ảnh đế Bùi, tôi hỏi anh một chuyện nhé.

Anh thành thật trả lời cho tôi biết, anh trai của anh đã có bao nhiêu người bạn gái? Có đến một trăm người không?” Lâm Yên không nhịn được phải hỏi.

Cô cảm thấy nếu không quen hơn một trăm người bạn gái thì tuyệt đối không thể luyện được kỹ năng “thả lưới” này! Bùi Nam Nhứ dở khóc dở cười, đáp: “Sao có thể theo những gì tôi biết thì chỉ có mình cô thôi.” Lâm Yên: “...” Mỗi lần nghe được câu trả lời này cô đều cảm thấy không khoa học...

“Sao rồi Lâm Yên, nghỉ ngơi xong có phải đã tìm được cảm giác rồi hay không?” Khương Nhất Minh đầy mong đợi hỏi Lâm Yên.

Lâm Yên: “...” Ha hả.

Bùi Nam Nhứ nói: “Tôi cũng đã điều chỉnh lại một chút, chúng ta cùng thử lại nào!” Vì vậy, việc quay phim lại tiếp tục diễn ra.

Bùi Nam Nhứ: “Lâm tổng đại giá quang lâm, không kịp tiếp đón từ xa.” Lâm Yên: “Trần tổng, mới chỉ một chút gió nhẹ đìu hiu này mà đã không gượng dậy nổi rồi sao?” Bùi Nam Nhứ nheo mắt lại: “...” Khương Nhất Minh: “Cắt!!! Nam Nhứ, tôi vừa rồi nói cái gì? Đã nói cậu không thể cố ý giảm bớt khí thế của mình cơ mà! Nhớ kĩ, không được giảm bớt! Cảnh quay này cậu nhất định phải đẩy khí thế của mình lên cao nhất! Lại một lần nữa!”

Lần thứ hai.

Bùi Nam Nhứ: “Lâm tổng đại giá quang lâm, không kịp tiếp đón từ xa.” Lâm Yên: “Trần tổng, mới chỉ một chút gió nhẹ đìu hiu này mà đã...” Khương Nhật Minh: “Lâm Yên! Cô sao vậy? Cảnh quay này chính là cảnh hôm thử vai mà, chẳng phải lúc đó trạng thái của cô rất tốt sao? Ngay cả tôi với nhà sản xuất Phòng cũng bị cô cuốn hút! Tại sao hôm nay cô lại không diễn được?” Thấy trời ngày càng muộn, một cảnh quay liên tục NG vài chục lần khiến tất cả mọi người đều mệt mỏi.

Quay rất nhiều lần mà vẫn không đạt được hiệu quả như mình mong muốn nên Khương Nhất Minh hơi nóng nảy.

Vì để đuổi kịp tiến độ thì đoàn phim đã phân ra hai tổ A và B quay cùng lúc.

Phùng An Hoa đang cùng phó đạo diễn ở tổ A, sau khi biết tình huống bên này thì cũng chạy tới.

“Lão Khương! Có chuyện gì vậy? Tôi thấy Lâm Yên diễn không tệ mà! Diễn không sai là được rồi! Chúng ta cần đuổi kịp tiến độ, nếu như quay mãi không xong, ảnh hưởng tới thời gian lên sóng thì làm sao..” Phùng An Hoa khuyên

nhủ.

“Ông thì biết cái gì! Thế này mà gọi là không tệ? Ông không nhớ hôm thử vai cô ấy đã diễn như thế nào à? Lên sóng cái gì mà lên sóng! Ông có biết cảnh quay này quan trọng với bộ phim như thế nào không? Cái gì gọi là không sai là được rồi? Khương Nhất Minh này chỉ có tốt nhất, không có chuyện qua loa đại khái!” Khương Nhất Minh đã nhịn Phùng An Hoa từ lâu, hôm nay nghe ông ta nói vậy thì không thể nhịn nổi nữa.