Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 306: Tương tư thành bệnh




Lúc đó cô diễn như không hề diễn.

Giống như cô hoàn toàn nhập vai vào nhân vật, hơn nữa lúc đó cô...”

Lâm Yên: “Hơn nữa tôi làm sao cơ?” Bùi Nam Nhứ: “Hơn nữa khí thế của cô lúc đó rất giống anh trai của tôi! Có một buổi thử vai ấn tượng như vậy cũng khó trách vì sao đạo diễn Khương lại yêu cầu cao với cô như thế.” “Không thể nào!” Lâm Yên nghe xong không giấu nổi khiếp sợ.

Tuy thời gian này cô vẫn luôn xem video của Bùi Duật Thành để học tập, thế nhưng cho tới giờ cô mới chỉ diễn được cái mẻ ngoài.

Cho dù trình độ diễn xuất của cô có phát huy tốt đến đâu cũng không thể diễn ra được khí thế của Bùi Duật Thành.

Lâm Yên còn đang ngỡ ngàng khiếp sợ thì đột nhiên di động của cô đổ chuông.

Có một tin nhắn mới được gửi tới.

Sau khi nhìn rõ tên người gửi tới, Lâm Yên trợn tròn hai mắt.

Bùi Duật Thành!!! Một tuần không liên lạc gì thế mà giờ lại đột ngột nhắn tin cho cô! Bùi Nam Nhứ: “Sao thế? Tin nhắn của ai vậy?” Lâm Yên ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng trả lời: “Anh trai của anh.” Bùi Nam Nhứ khẽ cười: “Anh trai tôi thể mà chủ động nhắn tin cho cô sao?”

Lâm Yên: “Sao thế? Rất kỳ lạ sao?”

Làm người yêu mà lâu như vậy mà giờ mới gửi tin nhắn cho cô mới là kỳ quái có được không? “Không có gì.” Bùi Nam Nhứ ho nhẹ một tiếng rồi im lặng.

Lâm Yên mở tin nhắn và thấy được nội dung ngắn ngủn trong đó...

Bùi Duật Thành: (Ăn không ngon, ngủ không yên.] Ăn không ngon, ngủ không yên?

Lâm Yên: “...” Lâm Yên nhìn chằm chằm vào tin nhắn bất ngờ của Bùi Duật Thành rồi nhíu chặt mày lại.

Có ý gì đây? Chẳng lẽ sức khỏe của Bùi Duật Thành lại không ổn rồi? Cô đã nói mà! Sao có thể bôn ba đường dài với tình trạng sức khỏe như vậy chứ! Bùi Nam Nhứ thấy sắc mặt của Lâm Yên bất thường liền vội vàng hỏi han: “Làm sao thế? Anh trai tôi nói gì à?” Lâm Yên lo lắng quá nên dứt khoát đưa di động cho Bùi Nam Nhứ xem: “Anh xem tin nhắn anh anh gửi này, có phải bệnh tình của anh ấy lại xấu đi rồi đúng không?” Bùi Nam Nhứ nghe vậy lập tức biến sắc, trực tiếp nhìn vào màn hình điện thoại Lâm Yên.

Ăn không ngon, ngủ không yên? Theo lẽ thường, với tính tình của anh ấy thì sẽ không có khả năng nói chuyện này với Lâm Yên.

Lâm Yên đang chuẩn bị nhắn lại hỏi thăm tình hình thì di động của cô lại có thêm một tin nhắn nữa mới được gửi đến.

Lâm Yên vội vàng bấm đọc, sau đó được thấy nội dung tin nhắn Bùi Duật Thành gửi đến...

[Cô Lâm, tôi nhớ cô đến mức tương tự thành bệnh.] Lâm Yên: “...” Bùi Nam Nhứ: “...” Bầu không khí lúng túng lập tức bao trùm không gian.

Hai má của Lâm Yên càng ngày càng nóng, gần như sắp sôi trào.

Bùi Nam Nhứ ho nhẹ một tiếng rồi lịch sự dời ánh mắt đi.

Trước kia thấy Bùi Vũ Đường không ngừng oán giận về chuyện này, anh chẳng có cảm giác gì, nhưng hôm nay anh...

thật sự đã được cảm nhận sâu sắc rồi.

Dạo này thịnh hành kiểu lừa chó đến rồi mới giết sao? Cẩu lương kiểu này...

đúng là không thể phòng bị nổi.

Gương mặt của Lâm Yên lúc này đỏ bừng như muốn nổ tung, con người này...

biến mất một tuần không hề liên lạc gì, xong lại đột nhiên gửi “bom” tới thế này! Có thể nghĩ cho khả năng chịu đựng của trái tim cổ có được không? Tránh để cho Lâm Yên cảm thấy xấu hổ, Bùi Nam Nhứ cực kì “thấu hiểu” mà lảng đi chỗ khác.

Lâm Yên lúng túng không thôi liếc nhìn Bùi Nam Nhứ, sau đó cầm di động trốn vào một góc phòng.

Tin nhắn của Bùi Duật Thành thật sự đã khuấy đảo trái tim cô.

Hu hu hu...

quả nhiên trai đẹp là tai họa mà! Thế này thì làm sao cô có tỉnh táo để đóng phim nữa đây!