Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 296: Vả mặt tập thể




“Đủ rồi!” Lão gia tử Hạ Định Khôn nhíu mày nhìn Hạ Hùng, “Mẹ con bé là em gái ruột con đấy! Con bé là cháu gái ruột của con!” “Cháu gái ruột?” Hạ Hùng cười nhạt, “Ba, con không có phúc có được một cô cháu gái chuyên hãm hại mình như vậy đâu!” Hạ Định Khôn thở dài, ông nhìn Lâm Yên nói: “Tiểu Yến, cháu về trước đi.” Nghe vậy, Lâm Yên không nói gì nhiều, chỉ thản nhiên gật đầu một cái rồi xoay người bỏ đi.

“Minh Khải, hôm nay may mà có con nếu không đội xe nhà chúng ta đã bị cái đứa sao chổi kia phá hủy rồi!” Hạ Hùng nhìn về phía Hạ Minh Khải, nói.

“Ba! Loại người như vậy tốt nhất chúng ta nên cắt đứt quan hệ đi! Chẳng có bản lĩnh gì chỉ có hai người là giỏi!” Hạ Minh Khải nói.

Nhưng mà, không đợi hắn ta phỉ nhổ thêm, trên màn hình tivi trong đại sảnh vang lên tiếng nói kinh ngạc của bình luận viên.

Bình luận viên: “Cuộc đua tuy đã kết thúc nhưng chúng tôi lại phát hiện được một số đoạn băng ghi hình ghi lại những cảnh có thể nói là khá kỳ lạ của đội xe nhà họ Hạ...

Không đúng, nói đúng hơn là về vị hoa tiêu của Hạ Nhạc Phong...” Theo tiếng nói của bình luận viên, tất cả thành viên trong đội xe nhà họ Hạ gần như đồng thời nhìn về phía màn hình tivi.

Lúc này trong tivi truyền ra tiếng của Lâm Yên.

Lâm Yên: “Vượt nó!” Hạ Nhạc Phong: Vượt kiểu gì đây?” Lâm Yên: “Áp sát xe vào sườn núi, đánh vòng vô lăng chín mươi độ về phía bên phải.” Tiếp đó, trên tivi xuất hiện cảnh đặc tả được tua chậm lại.

Chiếc xe màu bạc của Hạ Nhạc Phong bất ngờ tăng tốc với một góc độ cực kì xảo quyệt, vượt qua chiếc xe của đội xe Lão Thang ngay lập tức.

Trong nháy mắt chiếc xe màu bạc vượt lên thì đầu xe hơi nghiêng một chút, hướng xe lập tức thay đổi khi cách sườn núi chừng bốn mươi centimet.

Cho đến khi khúc cua kết thúc thì chiếc xe đã quay về hướng đi thẳng.

Chỉ trong chớp mắt đã không thấy tung tích chiếc xe phía sau.

“Cái này...” “E-brake drift!”

“Đây là E-brake drift?!” Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức nhìn về phái Hạ Nhạc Phong.

Ngay cả ánh mắt của lão gia tử Hạ Định Khôn cũng ánh lên vẻ kinh ngạc và khó tin.

“Đây có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.” Vương Liêu liếc mắt nhìn Hạ Nhạc Phong, thản nhiên nói.

Không đợi Hạ Nhạc Phong lên tiếng, âm thanh của Lâm Yên tiếp tục vang lên: “Đường đua mở rộng, tăng tốc, đi một trăm hai mươi mét rồi lướt xe ôm cua phía bên trái, nhấn nửa chân ga.”