Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 295: Chị chính là định hải thần châm!




Sức khỏe của Bùi Duật Thành đã yêu như vậy thì cô nào dám kích thích anh chứ! Hiện giờ xem ra chỉ có thể tiếp tục lừa gạt tiếp mà thôi.

“Chị dâu?” Cuối cùng, Lâm Yên chỉ có thể bất đắc dĩ thừa nhận: “Ừ ừ ừ quay lại rồi! Hôm đó cậu cũng nghe hết rồi đấy thôi!” Nghe được lời khẳng định của Lâm Yên, tảng đá đè nặng trong lòng Bùi Vũ Đường cuối cùng cũng được đặt xuống: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi...” “À đúng rồi, anh cả bảo em nói với chị một tiếng là mấy ngày tới anh ấy có chuyện phải đi nước M một chuyến.” Bùi Vũ Đường nói.

Lâm Yên nghe vậy thì hơi nhíu mày: “Lúc này mà còn đi đường xa như vậy không ảnh hưởng đến sức khỏe của anh ấy sao?” Bùi Vũ Đường đáp: “Chị yên tâm, nhờ có chị dịu dàng hiền lành lương thiện đó tốt nên sức khỏe của anh ấy giờ ổn định lắm rồi!” Lâm Yên liếc mắt nhìn cậu ta: “Chẳng phải cậu vừa nói sức khỏe của anh cậu như nghìn cân treo sợi tóc sao?” Bùi Vũ Đường: “Chỉ cần chị không cãi nhau rồi đòi chia tay với anh trai em thì đó không phải là sợi tóc mà là Định Hải Thần Châm!” Lâm Yên: “...” Lại còn là Định Hải Thần Châm...

Nhưng mà tại sao Bùi Duật Thành không trực tiếp gọi điện báo cho cô mà lại để Bùi Vũ Đường chuyển lời? Cô vốn còn tưởng rằng bộ mặt thật của Bùi Duật Thành sẽ giống như lời của Bùi Vũ Đường, là một người chuyên chế độc đoán cho nên sau lần trở mặt này anh sẽ không tiếp tục ngụy trang nữa.

Thế nhưng nhìn tình trạng hiện tại thì có vẻ như Bùi Duật Thành đã trở về trạng thái lúc bọn họ mới gặp, luôn duy trì một khoảng cách để cô cảm thấy thoải mái.

Hiện tại cô không phân biệt được, rốt cuộc đâu mới là con người thật của anh.

Mặc dù không đoán được thái độ của Bùi Duật Thành nhưng Lâm Yên cũng yên tâm phần nào.

Dù sao bọn họ cũng vừa mới gây gổ một trận to như vậy nên trong khoảng thời gian này cô không biết nên đối mặt với anh như thế nào.

Trong đại sảnh tổ chức trận đấu.

Bùi Vũ Đường cùng đội viên ZH1 rời đi không bao lâu thì những thành viên khác của đội xe nhà họ Hạ chậm rãi đi vào.

Lúc này sắc mặt của bọn họ đều có vẻ không vui và khó chịu với Lâm Yên.

Dường như hành động vừa rồi của cô đối với bọn mà nói chẳng khác nào là sỉ nhục.

“Vốn dĩ nhờ Hạ Minh Khải mà chúng ta mới thắng được trận này! Điều này đối với đội xe của chúng ta mà nói là một điều cực kì vinh quang! Cuối cùng một đứa gái chẳng biết trời cao đất rộng khiến chúng ta mất hết mặt mũi!” Sau khi vào phòng, một đội viên hung hăng trùng Lâm Yên vừa mới bước vào, nói năng không chút cố kỵ: “Lão gia tử, tôi không thể tiếp tục ở lại đội xe này nữa rồi! Xin lỗi, tôi phải đi!” Một cậu thanh niên khi trước vẫn quyết định ở lại với đội xe đi tới bên cạnh Hạ Định Khôn nói.

Hạ Định Khôn sững sờ nhìn cậu ta, cau mày nói: “Vương Liêu, sao lại thế?” “Lão gia tử, tôi biết Lâm Yên là cháu ngoại của ông nhưng...

sao ông có thể để một người như vậy làm loạn đội xe của chúng ta chứ?” Vương Liêu như có như không nhìn về phía Lâm Yên, lạnh lùng nói: “Hôm nay, rõ ràng là Minh Khải giúp chúng ta thắng đội xe Lão Thang! Có thể nói là đã rửa được nhục, ai nấy đều vui vẻ nhưng cuối cùng lại bị đứa cháu ngoại này của ông...”