Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 294: Anh cả đang rất yếu.




Hạ Minh Khải được Thần Z khen ngợi như vậy lập tức cảm thấy nở mày nở mặt, cộng thêm việc hắn vừa giành được vị trí thứ nhất trong cuộc đua vừa rồi nên càng thêm tự tin, hắn nói: “Thần Z! Tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh!” Thần Z: “...”

Bùi Vũ Đường: “...”

Thần Z và Bùi Vũ Đường liếc mắt nhìn nhau với vẻ mặt khó có thể diễn tả.

Tháng sau là thi đấu rồi, với chút thời gian ít ỏi này thì Hạ Minh Khải có cố gắng đến đâu cũng chẳng có tác dụng gì.

Thần Z thấy Lâm Yên không lên tiếng thì cũng không tiện nhiều lời.

Thôi quên đi, ban tổ chức chắc chắn sẽ đưa ra đoạn video ghi lại quá trình thi đấu vừa rồi, đến lúc đó bọn họ sẽ biết Hạ Minh Khải có thể thắng được trận này là nhờ phúc của ai.

Nếu Lâm Yên đã đảm bảo thì có nghĩa lần này cô sẽ đích thân lên đường đua thi đấu.

ZH1 muốn thắng WW là chuyện không thể hiện giờ anh ta chỉ có thể tin tưởng vào Lâm Yên, mạo hiểm đánh cuộc một lần.

Thật ra cũng may cho Lâm Yên, dù sao cô cũng đã bị Hiệp hội đua xe quốc tế cẩm thi đấu rồi, không được phép tham gia bất cứ một giải thế giới nào nữa.

Thế nhưng, cuộc đua lần này có đẳng cấp quá thấp, hơn nữa cũng chỉ là thi để giành suất tham dự nên cô có thể tham gia được.

“Thật đáng ghét mà! Cứ tưởng hôm nay có thể đua với chị dâu mà cuối cùng lại bị những chuyện này phá hỏng!” Thừa dịp những người khác đang nói chuyện với Thần Z, Bùi Vũ Đường nhỏ giọng nói thầm với Lâm Yên: “Chị Yên, sao chị lại làm hoa tiêu cho Hạ Nhạc Phong? Một ADC có thể giành được MVP* mà lại chạy đi đánh hỗ trợ? Thật là quá lãng phí!”

(*) Thuật ngữ trong game online, ADC là chỉ người gây sát thương, MVP là người gây sát thương nhiều nhất trong một trận đánh.

Thật ra, lần này cô tham gia cũng có chút mạo hiểm.

Một là về phần ông ngoại, chắc chắn ông sẽ không để cô tham gia với vai trò tay đua.

Về phương diện khác, loại hình thi đấu hôm nay là thi đấu việt dã rất tốn thể lực, dựa vào tình hình chân trái của cô lúc này thì có thật sự không thể đích thân ra trận được.

Thế nhưng Lâm Yên không giải thích.

Cô để ý thấy xưng hô của Bùi Vũ Đường với mình lại đổi thành “chị dâu” rồi, vậy nên trong lòng bắt đầu rối rắm, cô ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: “Anh trai cậu thế nào rồi?” Bùi Vũ Đường nghe vậy thì buồn bã, đáp: “Làm đủ các loại kiểm tra sức khỏe phức tạp, hiện giờ có thể coi như đã tạm thời ổn định, nhưng mà...” Lâm Yên: “Nhưng mà cái gì?” “Ổn định cũng chỉ là tạm thời thôi, tình hình anh cả nhà em bây giờ chẳng khác nào nghìn cân treo sợi chỉ! Rất khó giải quyết! Hơn nữa tối hôm qua anh trai em đang yên đang lành lại tự dưng hôn mê...” Lâm Yên lập tức căng thẳng: “Tối hôm qua hôn mê? Sao cậu không nói sớm? Hiện giờ anh ấy sao rồi?” Bùi Vũ Đường: “Hiện giờ thì không có gì đáng ngại, chuyện này trước đây cũng xảy ra nhiều lần rồi! Cứ tự dưng chìm vào hôn mê không báo trước thôi, không biết có phải là di chứng do bệnh tình ngày càng xấu đi hay không...” Lâm Yên trầm ngâm: “Rốt cuộc anh trai cậu mắc bệnh gì vậy?” Tròng mắt của Bùi Vũ Đường xoay xoay, sau đó nói: “Sức khỏe của anh cả em vẫn luôn yêu như vậy.

Chỉ là bình thường luôn gắng gượng không thể hiện ra mà thôi.

Con người anh ấy không chịu được kích thích, nhất là kích thích trong chuyện tình cảm!”