Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 278: Cậu là người kém nhất tôi từng dạy




Thậm chí có nhiều người còn cảm thấy hoa tiêu chỉ là ngồi cạnh lái xe đọc báo.

Ít nhất là với một người từng thi đấu nhiều như cậu ta, chưa bao giờ gặp được một hoa tiểu chuyên nghiệp như vậy! Nếu nói có thì chỉ thấy trên tivi! Ở các trận đấu đẳng cấp quốc tế! “Không đúng!” Đột nhiên Hạ Nhạc Phong nhận ra điều gì đó, vẻ mặt đầy chấn động, nói: “Cú E-brake drift vừa rồi không phải do em làm!” Hạ Nhạc Phong kinh hãi nhìn Lâm Yên đang ngồi nhàn nhã bên cạnh.

Đoạn khúc cua sườn núi vừa rồi cậu ta đều làm theo chỉ thị của Lâm Yên, đầu tiên là đánh tay lái về chính diện, sau đó đạp chân côn còn cả phanh gấp, cuối cùng là tăng ga vào lúc cuối cùng...

Một một bước, mỗi một chi tiết nhỏ khi đó giờ ngẫm lại đều chẳng có một chút liên quan nào với cậu ta cả! Hơn nữa, điều quan trọng nhất là lúc đó Lâm Yên ngồi cạnh cậu ta điều khiển vô lăng của cậu ta bằng tay trái! Tất cả đều do Lâm Yên thực hiện! Mà tác dụng của cậu ta chỉ là đạp cái phanh với đạp chân ga, mà lại còn là do Lâm Yên chỉ thị cậu ta làm như vậy.

“Chị Yên, chị...” Vẻ mặt Hạ Nhạc Phong chấn động không thôi.

“Đừng có nhìn tôi!” Lâm Yên hơi mất kiên nhẫn liếc Hạ Nhạc Phong, “Nhìn đường đi!” Cô đã nói bao nhiêu lần rồi.

Từ khi bắt đầu lên xe thằng nhóc này cứ quay sang nhìn cô không chịu nhìn đường, cái này mới là muốn chết này! Lâm Yên dám thề rằng, cậu em họ này của cô là tay đua xe kém cỏi nhất cô từng dẫn dắt.

Kém đến mức làm cho người ta giận sôi gan, mất lý trí, hệt như bùn nhão không trét nổi tường.

Nếu năm đó Xa Hoàng với Lãng Mãng mà cũng như vậy thì cô đã sớm đạp chết hai người đó rồi.

Cô không ngừng tự nhủ trong lòng rằng đây là em họ của mình, là em họ của mình...

“Àà à!” Hạ Nhạc Phong lập tức gật gù rồi nhìn thẳng về phía trước, không dám tiếp tục quan sát Lâm Yên nữa.

“Chị Yên, vừa rồi em...

không đúng không đúng, không phải em...

là chị vừa làm một cú E-brake drift! Rốt cuộc chị đã làm thế nào vậy, thật là lợi hại!” Hạ Nhạc Phong kích động nói.

Mặc dù cú E-brake drift vừa rồi chẳng liên quan một chút gì cậu ta, nhưng ít nhất...

cậu ta cũng có góp phần! Tốt xấu gì cũng dẫm phanh với ga hộ mà...

Nhưng, Lâm Yên lại chẳng buồn phản ứng lại cậu em họ này nữa, cô bình tĩnh chỉ đạo: “Vào giai đoạn cua năm ôm cua bên trái, lướt xe, đi thêm tám mươi mét rẽ phải vào giai đoạn bốn.

Vào giai đoạn bốn ôm cua bên trái, tăng tốc giữ vững đường đi thẳng....” (*) Một lần rẽ trong đua xe chia làm sau giai đoạn từ lúc bắt đầu cho tới lúc rẽ xong.

Trong đó giai đoạn bốn cần thay đổi hướng để điều chỉnh hướng xe.

À à à...” Hạ Nhạc Phong vội vàng làm theo chỉ thị của Lâm Yên.

“Đường đua thu hẹp, trước khi vào giai đoạn hai rẽ phải ở giai đoạn ba, giẫm nửa phanh rồi tiếp tục ôm cua bên trái giống giai đoạn bốn.” Lâm Yên nhìn thẳng phía trước, tiếp tục nói.

Hạ Nhạc Phong nuốt một ngụm nước bọt, lúc này cậu ta đã không dám nghi ngờ chỉ đạo của Lâm Yên.

Chỉ đạo của cô đã quá chính xác, đây chắc chắn là chỉ đạo của một người chuyên nghiệp.

Hoa tiêu chuyên nghiệp thế này là niềm mong ước tha thiết của tất cả các tay đua xe! Nhưng Hạ Nhạc Phong đột nhiên nhận ra, so với tiêu chuẩn của bản thân mình thì việc cậu ta sở hữu một hoa tiêu như thế này thật sự là phung phí của trời!

“Chị Yên! Rốt cuộc chị có lai lịch thế nào?!” Hạ Nhạc Phong kích động nói.

“Cậu không biết tôi?” Lâm Yên nhướng mày nhìn cậu ta.

“Không phải...

ý của em là...

thôi, bỏ đi! Em cũng chẳng biết nói thế nào! Tiếp theo lái thế nào đây? Giờ em nghe chị hết!” Hạ Nhạc Phong vội vàng nói.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, dựa vào năng lực chỉ đạo của Lâm Yên cùng với khả năng lái xe của mình, Hạ Nhạc Phong đã có thể liên tục vượt qua bốn chiếc xe.

Trong đó có ba chiếc xe là của đội xe nhà họ Hạ, còn một cái là của đội Lão Thang.

Tới lúc này, lão gia tử Hạ Định Khôn mới nhìn vào chiếc xe của Hạ Nhạc Phong với ánh mắt kinh ngạc.