Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 272: Nghe tôi chỉ huy




Kỳ Thiệu Nguyên vừa dứt lời thì Vệ Từ Phong đã lập tức đứng dậy đi về phía cậu ta, lạnh lùng nói: “Cậu không cởi cũng được thôi, để tiểu gia đây đích thân cởi giúp cậu!” Kỳ Thiệu Nguyên: “Vệ Từ Phong! Dừng tay...

cái đồ chết tiệt này!”

Lúc này, tại điểm xuất phát.

“Chuẩn bị, lên xe!” Lão gia tử Hạ Định Khôn nói xong, mọi người nhanh chóng ngồi vào xe đua của mình.

Lâm Yên cất bước đi tới bên cạnh xe, thế nhưng lắc lư nửa ngày vẫn chưa chịu mở cửa xe ra.

Thấy thế, Hạ Định Khốn khẽ nhíu mày, chắc không phải đến cửa xe cũng không biết mở đấy chứ? Hạ Hùng cười lạnh trào phúng: “Thật là quá mất mặt.” “Chị Yên, chị..” Hạ Nhạc Phong ngồi trên ghế lái sửng sốt nhìn Lâm Yên.

“Mở cửa giúp chị!” Lâm Yên không chút biến sắc nói.

Loại xe đua cấp thấp thế này, đây là lần đầu tiên cô sờ vào nên không biết mở như thế nào.

Hạ Nhạc Phong: “.” Hạ Nhạc Phong cởi đai an toàn, giúp Lâm Yên mở cửa xe từ bên trong.

Lúc này Lâm Yên mới khom lưng chui vào trong xe.

Hạ Nhạc Phong thắt chặt dây an toàn một lần nữa rồi nói với Lâm Yên: “Chị cài chắc đai an toàn nhé.” Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Hạ Nhạc Phong khẩn trương nắm lấy tay lái, tập trung nhìn chằm chằm cờ lệnh phía trước.

“Đừng khẩn trương.” Lâm Yên nói với cậu ta.

“Chị Yên...

em không khẩn trương!” Hạ Nhạc Phong đáp.

“Trán đầy mồ hôi kia kìa.” Lâm Yên rút một tờ khăn giấy, giúp Hạ Nhạc Phong lau mồ hôi trên mặt.

Là một tay đua mà cuộc đua chưa bắt đầu đã bắt đầu toát mồ hôi là sao? “Chỉnh kính chiếu hậu về chín mươi độ.” Lâm Yên nhắc.

“A...

đúng rồi, suýt nữa thì quên mất.” Hạ Nhạc Phong vội vàng chỉnh kính chiếu hậu.

Thế nhưng, đúng trong khoảnh khắc đó thì một tiếng súng bất ngờ vang lên, cờ lệnh cũng theo đó phất bay.

Brummm....

Trong nháy mắt, tất cả các xe đua trên đường đua đều lập tức lao khỏi điểm xuất phát vọt về phía trước.

“Bà nó chứ!” Hạ Nhạc Phong chửi thề một tiếng rồi vội vã đạp chân ga.

Ngay từ đầu Hạ Nhạc Phong đã xuất phát chậm hơn các xe khác, cộng thêm trình độ của bản thân của cậu ta có hạn nên hiện giờ cậu ta đang là người xếp thứ nhất từ dưới lên.

Lâm Yên: “...”

Kỹ thuật thế này thì coi như có là “cá ngửa bụng” cũng không dám nhìn thẳng.

Đường đua lần này toàn bộ là đường núi, có địa hình khá phức tạp.

Hạ Nhạc Phong chỉ có thể vừa đi vừa nhìn xung quanh chứ không dám tăng tốc tới cực hạn.

“Đạp hết ga đi.” Lâm Yên lạnh lùng nói.

“A...

chị đừng chỉ bậy bạ, nguy hiểm lắm đấy.” Hạ Nhạc Phong vô thức nói.

“Đạp hết ga! Đừng có để tôi nói lần thứ hai!!!” Lâm Yên quát lên.

“Chị Yên...” Hạ Nhạc Phong sợ hãi nhìn Lâm Yên.

“Đừng có nhìn tôi, nhìn về phía trước!” Lâm Yên cau mày nói.

“Aiz..” Hạ Nhạc Phong thở dài một hơi, sau đó ngoan ngoãn đạp mạnh chân ga tăng tốc độ.

Khoảng chừng một lát sau, Hạ Nhạc Phong lái đến một đoạn khúc quanh.

Ở phía trước, một chiếc xe đua thuộc đội xe Lão Thang nhìn thấy đoạn khúc quanh kia liền giảm tốc độ.

“Đạp hết ga!” Lâm Yên lạnh giọng chỉ huy.

“Chị Yên! Đó là đoạn khúc quanh đó!” Hạ Nhạc Phong vội nói.

“Nói ít thôi, nghe tôi chỉ huy! Cậu chỉ phụ trách nhấn ga và điều khiển phương hướng!” Lâm Yên cau mày nói.

Lúc này cảm giác mà Lâm Yên đem đến rất mạnh mẽ, hoàn toàn khác so với cô của lúc bình thường, cứ như là hai người khác nhau.