Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 270: Cuộc chiến giữa các fan hâm mộ




Cùng lắm chỉ có thể ám chỉ! “Cuộc đua này nhà họ Hạ thua chắc rồi.” Đột nhiên Vệ Từ Phong chuyển sang vấn đề khác.

Kỳ Thiệu Nguyên giật mình ngày ra trong phút chốc, nhưng ngay sau đó lập tức lắc đầu đáp: “Còn lâu! Lần này nhà họ Hạ thắng chắc!!!” Vệ Từ Phong nghe xong vậy chỉ cười nhạt, nói: “Đội xe Lão Thang rất mạnh, mà đội xe nhà họ Hạ chưa bao giờ thắng nổi họ.

Nhất là khi Hạ Nhạc Phong vừa mới thay đổi hoa tiêu mới, e rằng hai người họ chưa quen phối hợp với nhau.

Xác suất thắng của đội xe nhà họ Hạ lần này là bằng không.”

Với tư cách là một khán giả lão luyện của giới đua xe, nếu như ngay cả chuyện này không nhìn ra được thì sự nghiên cứu của Vệ Từ Phong về các đội xe suốt mấy năm nay coi như đổ sông đổ bể.

“Aiz...

hay thế này đi, chúng ta cá cược xem? Tôi cá đội xe nhà họ Hạ thắng.

Nếu đội xe nhà họ Hạ thắng thì tôi muốn có chữ ký của Lão Đại!” Kỳ Thiệu Nguyên liền nói.

Vệ Từ Phong có một bức ảnh có chữ ký của Tử thần đường đua – Yeva được cất giấu rất kĩ, bình thường chỉ khi nào ở nhà mới lôi ra cung phụng, người khác nhìn cũng không cho nhìn.

Kỳ Thiệu Nguyên đã thèm nhỏ dãi nó từ lâu.

“Ha ha lấy chữ ký của Lão Đại ra đặt cược cũng được thôi, cậu lấy cái gì ra để cược đây?” Vệ Từ Phong cười lạnh.

“Áo có chữ ký của Lão Đại!” Kỳ Thiệu Nguyên gần như là kích động nói.

“Áo có chữ ký của Lão Đại?!” Vệ Từ Phong cả kinh, “Cậu có sao?” “Nói thừa!” Kỳ Thiệu Nguyên đứng dậy rồi chỉ về phía sau lưng mình, “Tự nhìn đi!” Lúc này, Vệ Từ Phong mới để ý thấy đằng sau lưng áo của Kỳ Thiệu Nguyên có chữ: Yeva.

“Chắc chắn là giả!” Vệ Từ Phong chẳng buồn nghĩ ngợi, lập tức phủ định.

“Hứ! Cậu nhìn cho kĩ vào, nhìn xem có phải chữ của Lão Đại hay không?!” Kỳ Thiệu Nguyên giận dữ nói.

Dám nói chữ ký của Lão Đại lý cho cậu ta là giả, không thể nào tha thứ được! Vệ Từ Phong cẩn thận quan sát chữ ký trên lưng áo của Kỳ Thiệu Nguyên một lần nữa, một lát sau chân mày cậu ta nhíu chặt lại.

Đây không phải giả...

Đúng là chữ ký của Lão Đại.

Vệ Từ Phong có một tấm ảnh có chữ ký, hơn nữa Lão Đại còn từng đích thân ký lên người cậu ta nữa cho nên Vệ Từ Phong rất quen thuộc với nét chữ của Yeva.

“Con bà nó!!!” Vệ Từ Phong kích động đứng phắt dậy, định lột áo Kỳ Thiệu Nguyên ra.

“Làm cái gì! Làm cái gì thế?! Định cướp hả? Định cướp của tôi đúng không?” Kỳ Thiệu Nguyên vội vàng ôm ngực lùi về phía sau mấy bước.

“Cậu lấy nó ở đâu ra?!” Vệ Từ Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn chòng chọc Kỳ Thiệu Nguyên, trong mắt tràn đầy sự đố kị.

Cậu ta chi một đống tiền để giành được sợi dây chuyền trong buổi tiệc từ thiện mới có cơ hội được nhìn thấy người thật, có cơ hội được ký tên.

Kết quả lại vì không có giấy, mà chất liệu quần áo không ăn mực cho nên chỉ có thể ký tên trên eo.

Sau đó lại mất sức chín trâu hai hố mới có được một tấm ảnh có chữ ký của Lão Đại.

Thế nhưng...

con hàng Kỳ Thiệu Nguyên này tầm ngầm tầm ngầm có được hơn một chiếc áo có chữ ký! Chuyện này không thể nhịn...

tuyệt đối không thể nhịn được! Mà với tính cách của Kỳ Thiệu Nguyên thì nếu cậu ta thật sự có chữ ký của Lão Đại thì chỉ sợ đã cầm loa đi khoe khoang khắp thế giới này rồi, sao có thể nhịn đến bây giờ mới khoe? “Cậu cẩn thận một chút! Nếu làm hỏng thì tôi dùng dao phay chơi với cậu đấy!” Kỳ Thiệu Nguyên vội vã cởi áo ra, thấy chữ ký không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Chữ vừa mới ký xong, rất dễ bị hỏng đó! “Chờ chút, cái này...

hình như chữ ký này vừa mới được ký không lâu?” Vệ Từ Phong nghi ngờ hỏi.

“Ha ha ai cần cậu lo! Là hàng thật là được!” Kỳ Thiệu Nguyện cười một cách ngạo nghễ.