Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 269: Ghen tị




“Ha ha thế nào, ngạc nhiên không? Mừng rỡ không? Kích động không? Phát rồ không?” Kỳ Thiệu Nguyện cười ha hả đặt mông ngồi xuống cạnh Vệ Từ Phong.

Nghe vậy, Vệ Từ Phong liền quay sang nheo mắt nhìn Kỳ Thiệu Nguyên: “Đúng là rất giống Lão Đại, nhưng đáng tiếc là quá nhạt nhẽo.” Ở trong nước lẫn ngoài nước có rất nhiều đội xe dùng màu xám bạc làm đồng phục nên chuyện này trở nên vô cùng bình thường.

Thậm chí còn có nhiều tay đua cố tình bắt chước phong cách tạo hình của Tử thần đường đua - Yeva nữa.

Kỳ Thiệu Nguyên: “...” “Người này là ai?” Vệ Từ Phong chỉ vào Lâm Yên trên màn hình, hỏi Kỳ Thiệu Nguyên.

Kỳ Thiệu Nguyên: “Cậu đoán xem.” “Thành viên mới của đội xe nhà họ Hạ?” Vệ Từ Phong hỏi.

Kỳ Thiệu Nguyên: “...” Cậu ta còn có thể nói cái gì nữa đây, chẳng lẽ nói thẳng với Vệ Từ Phong rằng cậu ta không phải người hâm mộ chân chính, đến Tử thần đường đua - Yeva mà cũng không nhận ra được sao? Nhưng đúng là không trách Vệ Từ Phong được, đổi thành bất cứ ai cũng không thể tin nổi Yeva sẽ thật sự xuất hiện ở đây, lại còn là trong một cuộc đua cấp thấp như vậy nữa.

“Coi như vậy đi.” Cuối cùng Kỳ Thiệu Nguyên chỉ thở dài nói, “Đó là hoa tiêu mới của Hạ Nhạc Phong - thuộc đội xe nhà họ Hạ.” Vệ Từ Phong nghe vậy chỉ gật đầu chứ không nói gì, tiếp tục xem thi đấu.

“Cậu nói xem, vì sao lâu rồi không có tin tức gì của Lão Đại? Chẳng lẽ Lão Đại không tham gia giải đua hàng một thế giới lần này nữa sao?” Vệ Từ Phong không thể yên tĩnh quá hai phút, tiếp tục bắt chuyện với Kỳ Thiệu Nguyên.

“Làm sao mà tôi biết được, có khi xa tận chân trời gần ngay trước mắt thì sao?” Kỳ Thiệu Nguyên ngồi thẳng dậy nhìn Vệ Từ Phong.

“Gần ngay trước mắt?” Vệ Từ Phong sững sờ, sau đó cau mày nói: “Ý của cậu là...

Lão Đại thật sự là người Hoa?” Kỳ Thiệu Nguyên: “...” Cậu ta đã ám thị đủ rồi cơ mà!!!

“Chắc chắn là người Hoa!” Kỳ Thiệu Nguyên gật đầu.

“Không thể chắc chắn được, nhỡ đâu là người nước khác thì sao?” Vệ Từ Phong nói.

“Tôi bảo là người Hoa thì tức là người Hoa! Nếu như Lão Đại không phải người Hoa thì tôi đây đập đầu vào tường tự tử!” Kỳ Thiệu Nguyên kích động nói, “Hơn nữa, chẳng phải cậu đã từng gặp Lão Đại rồi sao?” Vệ Từ Phong thở dài: “Aiz, lúc đó Lão Đại đeo khẩu trang nên nhìn không rõ...

Nhưng mà tôi có thể khẳng định Lão Đại là một tuyệt thế mỹ nhân! Trừ tôi ra có lẽ không có một fan hâm mộ nào khác nhìn thấy Lão Đại ngoài đời!” “Không ai từng thấy Lão Đại ngoài đời?” Nghe lời khoe khoang này của Vệ Từ Phong, Kỳ Thiệu Nguyện cười lạnh một tiếng: “Ha ha...” Cậu ta không những nhìn thấy Lão Đại mà còn được tận mắt thấy gương mặt thật của Lão Đại! Còn được nói chuyện cùng Lão Đại, Lão Đại còn đồng ý để cậu ta mời cơm! Chưa kể cậu ta còn giúp Lão Đại, chính miệng Lão Đại còn nói cảm ơn cậu ta đó! Thậm chí...

thậm chí Lão Đại còn cho cậu ta số liên lạc nữa!!! “Aiz, đúng là không so sánh thì không có đau thương, đáng thương thật đấy!” Kỳ Thiệu Nguyên chậc lưỡi với Vệ Từ Phong.

Vệ Tử Phong nhìn Kỳ Thiệu Nguyện cười nói: “Cậu đừng nản chí, còn có rất nhiều cơ hội mà...

Có lẽ một ngày nào đó cậu cũng có thể giống tôi, được tiếp xúc gần với Lão Đại! Đừng chán nản như vậy.” Kỳ Thiệu Nguyên: “.” Người tôi nói đáng thương chính là cậu có được không? Cái tên ngốc khốn kiếp này đến giờ vẫn còn không chịu hiểu ra.

Cậu ta không chỉ đáng thương ở chỗ không được nhìn gương mặt thật của Lão Đại, mà ngay cả Lão Đại đang ở ngay trước mặt lại không hề hay biết.

Kỳ Thiệu Nguyên rất muốn nói với Vệ Từ Phong nhưng cậu ta đã hứa với Lão Đại rằng sẽ không nói cho bất cứ ai, nhưng mà...

trong lòng bức bối khó chịu quá...

Cậu ta thật khổ quá đi mà!