Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 261: Giấy phép hoa tiêu




“À...

hoa tiêu mới à?” Thang Chấn Anh nhìn chằm chằm Lâm Yên rồi nhéo cằm nói với cô: “Cô gái, tới đây! Đưa giấy phép hoa tiêu của cô cho tôi xem xem.” Nghe Thang Chấn Anh nói vậy, sắc mặt lão gia tử Hà Định Khôn bắt đầu trở nên mất tự nhiên.

Lâm Yên chỉ là do bọn họ tiện tay kéo tới cho đủ số, lấy đâu ra giấy phép hoa tiêu chứ? Mà kiểu thi đấu cấp thấp thế này thường sẽ chẳng ai kiểm tra giấy phép hoa tiêu cả.

Thế nhưng cũng có quy định yêu cầu hoa tiêu phải có giấy phép, nếu không có giấy phép thì không được tham dự.

Hơn nữa, ông đã thông báo cho các bên liên quan chuyện Lâm Yên là hoa tiêu thay thế rồi.

Nếu như Thang Chấn Anh thật sự quyết tâm bắt Lâm Yên lấy giấy phép hoa tiêu ra thì nhà họ Hạ rất có thể sẽ bị loại thẳng khỏi trận đấu này mà không cẩn thi đấu.

“Ông không phải ban tổ chức, dựa vào đâu mà đòi xem giấy phép hoa tiêu của tôi?” Hạ Nhạc Phong quát lên với ông ta.

Nghe vậy, Thang Chấn Anh liền gật đầu, nói: “Đúng vậy, vẫn là đầu óc của Tiểu Phong sáng suốt! Để tôi gọi điện cho ban tổ chức để bọn họ tới đây kiểm tra, cảm ơn cháu đã nhắc nhở.” Nói rồi ông ta thật sự lấy di động ra gọi điện cho bên ban tổ chức.

Hạ Nhạc Phong thấy vậy sắc mặt lập tức trở nên khó coi, chỉ hận không thể tự tát cho mình vài cái.

Nếu cậu ta không nói lung tung thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện thể này.

Lâm Yên đứng một bên nghe cảm thấy chẳng còn gì để nói, cái loại thi đấu như chơi đồ hàng này mà còn cần giấy phép hoa tiêu...

không nghiêm túc đến mức như vậy đấy chứ? “Mày đừng có quá quắt!” Lão gia tử Hà Định Khôn tức giận quát lên.

“Quá quắt?” Thang Chấn Anh cười cợt nhìn Hạ Định Khôn, “Lão gia tử, có phải là ông già rồi nên hồ đồ đúng không? Làm trái quy định, nhờ đến lúc xảy ra chuyện thì biết phải làm sao? Tôi cũng chỉ đang nghĩ cho ông thôi.” Không đợi lão gia tử có cơ hội lên tiếng, ông ta đã nói tiếp: “Này, lão gia tử, ông đừng có kích động như vậy chứ? Chẳng lẽ tôi nói đúng rồi? Chẳng lẽ cô gái này thật sự không có giấy phép hoa tiêu?” Hạ Định Khôn méo mặt, cả người tức run lên.

“Lão gia tử, như vậy thì rắc rối to rồi! Nếu như cô gái kia thật sự không có giấy phép thì mấy người đã ngang nhiên vi phạm luật lệ thi đấu, sẽ bị cấm thi! Chắc là không nghiêm trọng như vậy đâu nhỉ?” Thang Chấn Anh cười lớn.

Hạ Nhạc Phong luống cuống, cái lão già chết tiệt này quỷ quyệt y hệt như một con cáo già! “Người phụ trách đội xe nhà họ Hạ đâu rồi?”.

Một lát sau, vài vị nhân viên phụ trách của ban tổ chức đi tới hiện trường.

“Xin chào..” Hạ Định Khôn cười với mấy nhân viên công tác.

“Là thế này, có người tố cáo đội xe của ông có một hoa tiêu không có giấy phép” Một nhân viên nói, “Hoa tiêu đó đâu?” “Ở đây.” Lâm Yên phất phất tay.

“Xin chào, mời cô lấy giấy phép của mình ra! Nếu như cô không có thì cô không thể tham dự cuộc thi này với vai trò hoa tiêu được.” Nhân viên nọ nghiêm túc nói.

“A...” Lâm Yên nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời, “À thì...

tôi nói là tôi không mang theo anh có tin không?”