Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 260: Thế này không phải là tự tìm ngược sao?




Nghe vậy, sắc mặt của Thần Z cũng hơi kỳ cục.

Để Lâm Yên làm hoa tiêu...

đúng là đùa hơi quá trớn rồi.

Quả thật, nếu để bất cứ người nào trong bọn họ ra sân đều có thể dễ dàng thắng cuộc đua này, thế nhưng nếu đặt bọn họ trong vai trò hoa tiêu thì hoàn toàn không có đất dụng võ.

Tay đua mà không được chạm vào xe đua thì giúp đội xe của mình giành thắng lợi kiểu gì được?

“Đội trưởng, chờ sau khi cuộc đua kết thúc, chúng ta phải đua với cô Lâm một trận thật à?” Mộc Mộc hỏi Thần Z.

Nếu thật sự phải đua với Lâm Yên thì khác nào tự tìm ngược? Thần Z nghe vậy liền cười nói: “Tất nhiên là có tính toán như vậy, trước khi tới đây tôi đã quyết định rồi.” “Đội trưởng, sợ rằng...

chúng ta tự làm mình mất mặt thôi! Ngay cả Speed cũng là bại tướng dưới tay cô Lâm!” Một đội viên khác của ZH1 cau mày nói.

Mặc dù hôm nay bọn họ không mặc đồng phục của ZH1 nên có thua cũng không đại diện cho việc ZH1 thua.

Thế nhưng đã biết rõ tài nghệ mình không bằng người ta mà còn chạy đi so tài...

chẳng phải là tự bế đá đập chân mình sao? “Vậy thì chưa chắc.” Thần Z lắc đầu nói, “Lúc trước chúng ta chỉ thấy cô Lâm rất lợi hại ở đường đua chính thức, nhưng thực tế chúng ta lại am hiểu loại đường đua việt dã này hơn.

Chưa kể, chúng ta có bại bởi cô Lâm thì cũng không thể coi là mất mặt.” Thần Z vừa dứt lời, hai mắt Bùi Vũ Đường lập tức sáng rực, đồng thời cũng đứng dậy giơ tay nói: “Đúng đúng đúng! Dẫn tôi theo nữa, tôi cũng muốn đưa một vòng!”

Lúc này, trên đường đua.

Đội xe Lão Thang và Tia Chớp cũng đã đến đông đủ.

“Ha ha lão gia tử tới sớm quá.” Thang Chấn Anh cầm theo một cặp tài liệu chậm rãi đi tới bên cạnh Hạ Định Khốn bắt chuyện.

Vừa thấy Thang Chấn Anh, sắc mặt của Hạ Định Khôn hơi thay đổi, thế nhưng không phản ứng lại ông ta.

“Lão gia tử, tôi muốn nói với ông một chút chuyện.

Ông cũng biết rồi đấy, là chuyện tôi muốn mua lại đội xe của ông.

Ông bán đội xe đi là sẽ có được một khoản tiền đủ để trong nhà chi tiêu Ông đã lớn tuổi rồi, đặt nửa chân vào quan tài rồi thì nhân lúc còn chưa chết cầm tiền đi hưởng thụ cuộc đời thôi.

Nếu đội xe của ông thua và bị giải tán, lúc ấy ông sẽ tức chết đấy, như vậy thì không hay lắm đâu!” Thang Chẩn Anh thấy Hạ Định Khôn không nói gì liền tiếp tục nói mục đích của mình.

“Mày cút ngay!” Lão gia tử tức đến mức cả người run rẩy.

“Ấy, lão gia tử nói thế sao được? Tôi chỉ tốt bụng muốn giúp đỡ thôi mà.

Ông xem, ông đã một bó tuổi như vậy rồi mà mở mồm ra là nói bậy, đúng là lão già bại hoại mà.” Thanh Chấn Anh thở dài.

Không để Hạ Định Khôn có cơ hội lên tiếng, ánh mắt của ông ta đã rơi vào người Lâm Yên.

“Khoan đã, cô ta là ai?” Lão Thang nhìn chằm chằm vào Lâm Yên, hỏi.

“Nó là ai không liên quan gì đến mày!” Hạ Định Khôn tức giận nói.

“Ha ha, lão gia tử, cái này đương nhiên là có liên quan đến tôi chứ! Đội xe của ông là đối thủ của đội xe tôi, tôi tìm hiểu một chút cũng đâu có gì là quá đáng!” “Hơn nữa tôi nghe nói hoa tiêu của Hạ Nhạc Phong đã chạy rồi.

Không có hoa tiểu thì Hạ Nhạc Phong không được tham gia thi đấu đâu đấy!” Thang Chẩn Anh cười lạnh nói.

“Ai nói tôi không có hoa tiêu!” Hạ Nhạc Phong bước lên, chỉ vào Lâm Yên nói: “Chị ấy chính là hoa tiêu của tôi!”