Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 262: Tôi có giấy phép quốc tế




“A...

có...

hay là không có nhỉ?” Lâm Yên nhìn về phía Hạ Nhạc Phong, rốt cuộc cô có hay là không có đây.

“Chị Yên! Chị...

có!!!” Đầu óc của Hạ Nhạc Phong bắt đầu trống rỗng, ánh mắt vừa rồi của Lâm Yên thật sự khiến da đầu của cậu ta hơi tê tê.

“À, tôi có.” Lâm Yên nghiêm túc trả lời.

Nhân viên gật đầu: “Được, vậy lấy ra đây.” Lâm Yên: “Nhưng mà...

tôi không mang theo.” Nhân viên: “...” Hạ Nhạc Phong: “.” “Cô chắc chắn là mình có giấy chứng nhận hoa tiêu” Vẻ mặt của nhân viên cực kì nghiêm túc.

Lâm Yên: “...” Cô nên nói gì bây giờ, có ai có thể dạy cô hay không? “Được rồi, cô đã chắc chắn thì theo chúng tôi đến phòng làm việc! Chúng ta có thể tra cứu giấy phép của cô trên mạng!” Nhân viên nói.

Lâm Yên: “...” Cô chưa nói là cô chắc chắn mà! Nhưng hết cách, Lâm Yên chỉ có thể đi theo mấy nhân viên này.

Trong phòng làm việc.

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục đang ngồi trước máy tính đối diện Lâm Yên hỏi Lâm Yên, “Tên.” “Lâm Yên.” Cổ đáp.

“Đợi.” Nhân viên kia gật đầu, bắt đầu tìm kiếm trên máy tính.

Một lát sau, anh ta cau mày nhìn Lâm Yên: “Cô gái, không thấy thông tin giấy phép hoa tiêu của cô.” Lâm Yên nghe vậy liền ngẩn ra, sắc mặt cũng hơi thay đổi.

Nếu cô không có giấy phép hoa tiêu thì chứng tỏ đội xe nhà họ Hạ đã phạm luật.

“Trận này đội xe nhà họ Hạ - OUT! Không tuân thủ quy định, ghi biên bản lại rồi thông báo đi.” Một nhân viên công tác khác nói.

“Đừng đừng đừng! Đừng mà!” Lâm Yên hoảng loạn ngăn cản.

“Cô gái, cô không có giấy phép hoa tiêu nghĩa là cô không được phép tham gia bất cứ cuộc thi đấu đua xe nào!” Nhân viên nghiêm túc nói.

“Đúng là tôi không có giấy phép trong nước nhưng...

tôi có giấy phép ở nước ngoài mà!” Lâm Yên nói.

“Nước ngoài?” Nhân viên lạnh giọng nói, “Cô gái, chỉ có giấy phép cấp quốc tế mới có giá trị sử dụng ở tất cả các nước! Cho nên, dù cô có giấy phép ở nước khác thì trong nước vẫn không có tác dụng.” Lâm Yên liền gật đầu nói: “Tôi biết mà, giấy phép của tôi quả thật là giấy phép quốc tế.” Thế nhưng Lâm Yên vừa dứt lời thì nhân viên ngồi trước máy tính suýt nữa đã phun cả nước trà trong miệng ra ngoài.

Giấy phép hoa tiêu quốc tế: Chắc không phải cô gái này cuống quá hóa liều rồi đấy chứ? Nếu thật sự có giấy phép hoa tiêu quốc tế thì còn tới đây tham gia cái loại thi đấu phổ thông này làm gì? Thấy ánh mắt sắc bén của mấy vị nhân viên hướng về phía mình, Lâm Yên cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Thật ra thì ban đầu cô cũng có đăng kí xét duyệt thi lấy giấy phép hoa tiêu trong nước thật, nhưng về sau không đi thi cho nên đã bị gạch tên.

Hơn nữa, sau đó cô cũng có giấy phép hoa tiêu quốc tế nên không cần đến giấy phép trong nước nữa.

Chưa kể tới việc cô là tay đua chứ không phải hoa tiêu.

“Tôi có thật mà, mấy người không tin thì cứ tra thử đi!” Lâm Yên bất đắc dĩ nói.

“Được!”

Một nhân viên nói với nhân viên phụ trách tra dữ liệu đang ngồi trước máy tính: “Tra đi, để tôi xem cô ta chơi cái trò gì?”