Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 255: Đồng phục đua xe màu bạc




Hạ Nhạc Phong hơi xấu hổ: “Chị Yến, thật ra thế này cũng coi như tạm được mà! Mặc dù không bằng được những đội xe lớn nhưng những thứ cần thiết thì vẫn có.” Nghe vậy, Lâm Yên không khỏi đỡ trán.

Nếu như ngay cả những trang bị cần thiết cũng không có thì có thể đua được sao, cái gì gọi là cần thiết chứ...

“Chị Yên, thật ra trong đua xe ngoại trừ vấn đề trang bị ra thì phán đoán và kỹ thuật của tay đua cũng là vấn đề then chốt đó!” Hạ Nhạc Phong nói.

Nghe vậy Lâm Yên chỉ mỉm cười.

Không sai, ngoại trừ những trang bị mang tính hỗ trợ ra thì quan trọng nhất chính là xe đua.

Thế nhưng xe đua nhất định phải đạt đủ tiêu chuẩn của một xe đua, nếu có kém thì chỉ cần không kém xa tít mù tắp thì vẫn có thể dùng kỹ thuật của tay đua để bù đắp.

“Tiểu Yên, Tiểu Phong, xuống đây.” Một lát sau, lão gia tử Hạ Định Khôn gọi bọn họ.

Lâm Yên và Hạ Nhạc Phong cùng đứng dậy đi về phía đường đua.

“Tiểu Phong, đồng phục.” Lão gia tử Hạ Định Khôn đưa cho Hạ Nhạc Phong một bộ đồng phục đua xe màu bạc.

“Giày chịu nhiệt, mặt nạ bảo hộ chịu nhiệt, còn cả mũ bảo hiểm nữa! Cháu tự kiểm tra đi, sau đó lấy cho Tiểu Yên một bộ.” Hạ Định Khôn nói.

“Cháu biết rồi ạ, ông nội.” Hạ Nhạc Phong ngồi chồm hổm xuống một bên kiểm tra cẩn thận.

Sau khi xác định không có lỗi gì thì Hạ Nhạc Phong mặc đồng phục vào, rồi nhìn sang Lâm Yên: “Chị Yên, hoa tiêu trước đây của em là nam nên có lẽ chị không dùng được đổ của anh ta! Mấy hôm trước ông nội đã làm cho chị một bộ rồi, để em lấy cho chị.” “Ừ.” Lâm Yên gật đầu.

Sau đó, ánh mắt của cô nhanh chóng bị bộ đồng phục đua xe của Hạ Nhạc Phong thu hút sự chú ý, trong mắt hơi có sự kỳ quái.

“Tiểu Phong, đồng phục đua xe của chúng ta...

sao hơi quen quen...” Lâm Yên hỏi.

Đồng phục của đội xe họ Hạ ngoại trừ biểu tượng đội ngũ ra thì màu sắc không khác đồng phục trước đây của cô là bao.

Nếu không nhìn kĩ thì rất dễ nhận lầm.

Hạ Nhạc Phong nghe vậy liền cười nói: “Chị Yên, đương nhiên là chị thấy quen rồi, tối qua chị từng nhìn thấy rồi đó.” “Tối qua đã nhìn thấy?” Lâm Yên càng khó hiểu.

“Đúng thế!” Hạ Nhạc Phong gật đầu giải thích, “Giải đua xe thế giới tối qua ấy...

Bộ đồ của Tử thần đường đua - Yeva mặc chính là bộ đồ như thế này.” Lâm Yên: “...” Quả nhiên cô không đoán sai.

“Ha ha, chị không biết đó thôi chứ thật ra kiểu đồng phục thế này rất phổ biến ở giới đua xe nước chúng ta! Rất nhiều đội xe đều thích đồng phục màu xám bạc kiểu này.” Hạ Nhạc Phong cười nói.

Đúng là cô không quá hiểu biết về giới đua xe trong nước, Lâm Yên thầm nghĩ.

“Từ sau khi Tử thần đường đua - Yeva liên tiếp giật quán quân ở giải đua hàng một thế giới thì những bộ đồng phục màu xám bạc trở nên cực kì thịnh hành! Ngay cả học trò của Yeva như là đại thần Lãng Mãng, Đồ tể của tử thần - Xa Hoàng cũng đều dùng đồng phục màu xám bạc!” Hạ Nhạc Phong giải thích.

“Nói đủ chưa?” Không đợi Lâm Yên trả lời, Hạ Hùng với Hạ Minh Khải đã sải bước đi tới.

“Nó chỉ tới để góp cho đủ số thôi! Nói nhiều với nó có ích gì, có biết cái gì đâu, chỉ tổ lãng phí thời gian! Mau ra kiểm tra xe của mình đi.” Hạ Hùng bực bội phất tay với Hạ Nhạc Phong.