Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 246: Khinh rẻ?




Nhưng phàm là kẻ đối diện với ánh mắt ấy đều phải lập tức đưa mắt dời đi.

Một áp lực vô hình không biết từ đâu kéo đến khiến sống lưng bọn chúng lạnh ngắt.

Đến cả gã cầm đầu thể chất cấp S cũng không thể tự nhiên khi đối diện với ánh mắt lạnh thấu xương không có chút nhân tính của “Lâm Yên”.

Gã nhìn chòng chọc vào “Lâm Yên” rồi lạnh lùng cười nói: “Đúng là đã coi thường mày rồi, vẫn còn sức để chiến đấu cơ đấy.” “Đội trưởng, đánh nhanh thắng nhanh đi...

chúng ta có người bị thương rồi.” Một gã trẻ tuổi trong nhóm người nhìn tên mặt sẹo vừa mới được vớt từ dưới biển lên, nhẹ giọng nói.

“Không biết có phải ảo giác không mà...

tôi cảm thấy cô gái này hơi cổ quái...” “Vừa rồi thiết bị dò tìm cũng đã cảnh báo còn một người biến dị thể chất cấp SSS! Nói không chừng gần đây có SSS thật, chỗ này không thích hợp ở lâu.” Gã cầm đầu nghe người mình nói vậy thì trầm tư một lúc rồi gật đầu, vung tay lên ra hiệu bao vây Lâm Yên.

“Lâm Yên” lại bị bọn chúng bao vây một lần nữa.

Chỉ có điều, tiếng cảnh báo chói tai vẫn không ngừng phát ra từ thiết bị gã cầm đầu khiến tâm tình đám người không yên.

Gã cầm đầu cau mày nhìn thiết bị trong tay mình, sau đó thuận tay tắt nguồn thiết bị.

Đối mặt với sự tấn công này, “Lâm Yên” vẫn chỉ đứng im tại chỗ không hề cử động.

Ánh mắt “cô” lúc này hệt như người ở vị trí chỉ cao nhìn xuống một đám kiến hôi...

“Mẹ nó chứ? Một con nhãi cấp A mà cũng đòi khinh rẻ chúng ta?” Một gã trong đám người bị ánh mắt của “Lâm Yên” làm cho sợ hãi nên buột miệng mắng.

“Cắt đứt chân tay của nó! Bắt nó phải quỳ xuống cầu xin chúng ta tha thứ!” “Ha ha ha, chân tay đều gãy hết thì nó quỳ cầu xin tha thứ kiểu gì được đây?” “Không được thì nằm dưới đất cầu xin cũng được.”

Tuy nhiên, đối với sự cười nhạo của đám người thì “Lâm Yên” giống như không hề nghe thấy, “cô” vẫn còn đang thản nhiên chơi đùa với chiếc bật lửa trong tay.

“Con này chắc muốn chết rồi!” Lời vừa dứt, đám nam nữ trẻ tuổi lập tức giơ nắm đấm lao về phía “Lâm Yên”.

Nắm đấm của bọn chúng rất mạnh, nếu bị đâm trực diện thì đừng nói đến cơ thể máu thịt mà kể cả bàn đá cũng sẽ bị đánh nát bấy.

Tách!!!

“Lâm Yên” vẫn luôn đứng im lặng nãy giờ đột nhiên phi bật lửa trong lòng bàn tay ra.

Chiếc bật lửa lao đi trong nháy mắt, giống như một mũi tên vừa rời khỏi cung với tốc độ cực hạn vẽ một đường cong trên không trung.

Oanh!!! Gã trẻ tuổi xông lên đầu tiên bị bật lửa đập trúng mặt, đồng thời ngay vào lúc ấy chiếc bật lửa cũng nổ tung.

Mảnh vỡ của chiếc bật lửa trực tiếp găm vào da thịt gã, mà lực còn dư lại của cú nổ khiến gã bắn xa mấy mét.

“Mặt của tao!!!” Gã trợn trừng mắt nhìn “Lâm Yên”, nếu như ánh mắt có thể giết người thì có lẽ “Lâm Yên” đã chết cả ngàn lần.

Những kẻ còn lại quay sang nhìn nhau, chỉ dùng bật lửa cũng có thể khiến người khác bị thương? Nhưng may mà cái bật lửa này còn nhỏ, nếu như là một cục sắt...