Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 245: Cấp sss?




“Đội trưởng, có chuyện gì vậy?” Mấy gã đàn em đều khó hiểu nhìn thiết bị trong tay gã.

“Không biết nữa, hình như bị lỗi.” Gã cũng cảm thấy không thể hiểu được “Đội...

đội trưởng! Mau...

mau nhìn!” Đột nhiên một người đàn em chỉ vào thiết bị dò tìm với vẻ mặt hết sức khiếp sợ.

Gã cầm đầu nhìn về phía thiết bị dò tìm theo hướng chỉ của tên đàn em.

Vốn dĩ ánh sáng cảnh báo của thiết bị dò tìm trên màn hình là màu đỏ, thế nhưng lúc này nó đã thay đổi.

“Màu cam!!!”

Thấy màu sắc chuyển từ đó thành cam, sắc mặt của gã cầm đầu lập tức thay đổi.

Thiết bị dò tìm này có rất nhiều màu, mỗi màu tương ứng với các cấp biến dị khác nhau.

Màu đỏ tức là biến dị cấp A.

Màu cam là biến dị cấp S.

Màu vàng là biến dị cấp S+.

Màu xanh lá là biến dị cấp SS.

Mà, màu đen là biến dị cấp SSS...

“Đội trưởng! Biển thành xanh rồi!” Một gã khác hoảng sợ la lớn.

Ở gần đây xuất hiện người biến dị với thể chất cấp SS??? Thế nhưng, khi gã cầm đầu nhìn lại thì màu xanh trên thiết bị đã biến thành màu đen!

“SSS!!!”

Thấy thế, cả người gã cầm đầu run lên, gã cảnh giác nhìn quanh bốn phía.

Nhưng lúc này trên bờ biển, trừ bọn chúng ra thì không còn bất kì một ai khác.

Tít tít tít tít...

Những tiếng cảnh báo vô cùng chói tai liên tục vang lên, giống hệt như tiếng gào thét khi ngày tận thế tới.

“Nhất định là bị lỗi rồi!” Gã cầm đầu cau mày nói, làm sao trên đời này có thể tồn tại biến dị cấp SSS được chứ? “Đội trưởng, anh...

nhìn cô gái kia kìa!”.

Nghe vậy, gã cầm đầu lập tức nhìn về phía Lâm Yên, “Làm sao có thể như thể được???” Lúc này, “Lâm Yên” đã đứng lên, mà lưới điện bao xung quanh cô liên tục phát ra những tiếng xẹt điện chói tai- chứng minh nó vẫn chưa mất đi hiệu lực.

Một giây sau, trước mắt bao người, “Lâm Yên” nhẹ nhàng xé rách lưới điện rồi vứt nó sang một bên như một miếng rác.

“Thiết bị dò tìm có vấn đề, ngay cả vũ khí khống chế cũng xảy ra vấn đề.” Gã cầm đầu thì thào.

“Đội trưởng, để tôi! Hiện giờ cô ta không có nhiều sức chiến đấu đâu.” Một gã đàn em mặt sẹo đi về phía “Lâm Yên”.

Gã mặt sẹo nhanh chóng đi tới trước mặt “Lâm Yên”, lạnh giọng nói: “Muốn giơ tay chịu trói hay cần tao phải ra tay đây.” “Lâm Yên” vẫn đứng im tại chỗ, một tay sờ túi của mình như đang tìm gì đó.

“Xem ra mày đúng là rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt rồi.” Gã mặt sẹo lạnh giọng cười.

“Lâm Yên” lục tìm trong túi một lúc, sau đó đột nhiên nhìn vào gã mặt sẹo.

“Có lửa không?” “Lâm Yên” thờ ơ hỏi.

“Muốn chết đúng không!” Gã mặt sẹo bị thái độ coi thường của “cô” làm cho tức giận.

Gã lớn tiếng quát lên rồi giơ tay đánh về phía “Lâm Yên”.

Bộp! Một âm thanh nặng nề vang lên.

Trong ánh mắt khó tin của mọi người, gã mặt sẹo kia cứ thể chết ngất tại chỗ, thế nhưng không một ai thấy “Lâm Yên” đã ra tay thế nào.

Sau đó, một tay “Lâm Yên” đặt lên vai trái của gã mặt sẹo, tay còn lại thì lục lọi trong túi gã.

“Cô” nhanh chóng tìm được thuốc lá và bật lửa trong túi gã như ý muốn.

Tiếp theo, “cô” nhẹ nhàng quăng gã xuống mặt biển cách đó không xa như vứt một thứ rác rưởi.