Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 247: Kẻ ác ắt có kẻ ác trị




“Lâm Yên” liếc mắt nhìn cô ta, không biết “cô” đã làm gì mà ngay sau đó một giây cô ta đã hét lên một tiếng thảm thiết.

Vì quá đau đớn mà gương mặt của cô ta vặn vẹo cả lại rồi ngã úp đầu xuống cát, ngất đi.

Tiếp đó là những tiếng bụp, bụp...

vang lên không dứt.

Mấy tên nam nữ trẻ tuổi xông lên cứ như những trang giấy, lần lượt bị quăng xuống biển.

“Đội trưởng!” Dưới tình thế cấp bách, những kẻ còn lại đều hoảng loạn nhìn về phía gã cầm đầu.

Gã cầm đầu cười lạnh một tiếng, sau đó giơ nắm đấm nhắm thẳng vào “Lâm Yên”.

Thế nhưng, “Lâm Yên” vẫn đứng im tại chỗ như cũ, không hề di chuyển dù chỉ một bước chân, “cô” chỉ vươn một ngón tay ra ngăn trước mặt.

“Ha ha ha...

cưng...

đáng yêu thật đấy!” Gã cầm đầu thấy thể lập tức cười điên cuồng, trong mắt gã ánh lên sự khát máu.

Một người biến dị cấp A mà lại dùng một ngón tay để cản lại một chiều dùng hết toàn lực của một người biến dị cấp S? Thế này với tự tìm cái chết có khác nhau chỗ nào không? Ẩm! Trên bờ biển vang lên một âm thanh trầm đục kinh người.

Những người còn lại đều sững sờ nhìn “Lâm Yên” với ánh mắt kinh hoàng.

Nụ cười trên mặt gã cầm đầu cứng đờ lại, gã sững sờ nhìn cô gái trước mặt mình.

Cô gái này...

không những có thể dùng một ngón tay cản lại một chiều dùng hết toàn lực của gã mà dư lực, thậm chí còn khiến toàn thân gã cảm thấy tê dại.

“Điều này không có khả năng...” Gã hoảng sợ lắc đầu, “Đây không phải là sự thật!” Không đợi gã có phản ứng, “Lâm Yên” đã dùng ngón cái và ngón trỏ bóp lấy cổ gã, sau đó nhấc gã lên lơ lửng giữa không trung trong ánh mắt hoảng sợ của gã.

Dù gã có giãy giụa thế nào thì cũng không thoát khỏi kìm kẹp của “Lâm Yên”, cứ như thể có một ngọn núi lớn đang đè nặng khiến gã không thể thở nổi.

“Mày..” Toàn thân gã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, ánh mắt gã lúc này đã tràn ngập sợ hãi.

“Không phải...

mày không phải là cấp A...

không thể nào!” Gã trân trân nhìn “Lâm Yên”, lúc này gã dường như đã mất không chế.

Thế nhưng cô gái trước mặt gã không hề mở miệng nói chuyện, cả người “cô” lạnh lẽo như con sông băng vạn năm, lạnh đến mức không thể hô hấp, lạnh đến mức muốn chạy trốn...

Sức ép trên cổ gã cầm đầu ngày càng tăng mạnh.

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, gương mặt của gã đỏ gắt lên rồi gã hoàn toàn ngất lịm tại chỗ.

Sau đó “cô” quăng cái thân thể mềm oặt của gã sang một bên.

Cuối cùng, cô dập tắt điếu thuốc trong tay rồi đút vào túi, nhàn nhã đi khỏi bãi biển.

Ung ục ùng ục...

Chờ sau khi “Lâm Yên” đi khỏi, tên nói lắp mới từ từ bò ra khỏi mặt biển.

“H.................h.......t!!” Tên nói lắp im lặng nhìn về phía “Lâm Yên” rời đi một lúc lâu.

“Kẻ ác...

ắt...

có...

kẻ...

ác...

trị! Đụng...

đụng...

tới...

biến...

thái...

là...

chết...

chắc...

rồi!” Gã nói lắp nhìn cái tên đang chết ngất một bên, lạnh giọng cười nói.