Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 244: Hình như không phải cấp a?




em trai tao đâu!” Cứ nghĩ đến việc đám người này có thể liên quan đến sự mất tích của em trai thì Lâm Yên càng khó có thể bình tĩnh, cô dần mất khống chế.

“Em trai mày?” Gã cầm đầu nhìn Lâm Yên, “Nói cái quái gì vậy? Sao tao biết em trai mày là ai?” “Không nói sao...” Trong nháy mắt, trán của Lâm Yên nổi đầy gân xanh, đồng tử cô cũng dần mở to hơn.

Ầm!!! Lâm Yên đấm thẳng một quyền vào bụng gã.

“ọc!” Gương mặt của gã cầm đầu vặn vẹo cả lại, cả người lảo đảo lui về sau mấy bước.

“Đội trưởng, hình như cô ta không phải cấp A..” Một gã trong đám người nhíu mày, nói.

Gã đội trưởng hừ lạnh: “Cấp càng cao thì càng được giá, dùng cái kia đi!” Gã đội trưởng vừa dứt lời, mấy gã còn lại liền lôi ra một cái túi khí lớn cỡ một bàn tay ném về phía Lâm Yên.

Lâm Yên đã lâm vào trạng thái mất khống chế hơn phân nửa, cổ dùng tay không đánh nát túi khí.

Thế nhưng, cái túi khí sau khi bị đánh nát liền biến thành một cái gì đó dạng lưới, Lâm Yên không kịp đề phòng đã bị nó chụp lấy.

Sau đó, cô có cảm giác cả người cô như bị điện giật, cảm giác đau đớn ập đến khiến ý thức của cô tan đi.

“Hừ, phí mất một túi khí của tao rồi.” Gã cầm đầu nhếch miệng nở một nụ cười đầy vẻ thương hại rồi nhìn Lâm Yên Lúc này, Lâm Yên bị trói chặt trong lưới, sự đau đớn khó diễn tả được bằng lời khiến cô không thể cử động.

Cả người cô bị trói cứng ngắc, ngay cả việc nhúc nhích đầu ngón tay cũng không thể.

Từ lúc chào đời tới giờ, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận cảm giác đau đớn không thể nhẫn nhịn thế này.

Thế nhưng trong cơn đau, trong đầu Lâm Yên hiện ra vài hình ảnh vụn vỡ không thuộc về mình...

Cô nhìn thấy em trai...

Lâm Diệu Thông, còn có mẹ cô và ông ngoại...

Chỉ là...

tất cả người thân của cô đều đang nhìn cô bằng vẻ mặt sợ hãi.

Như thể họ đang cầu xin cô...

tha cho bọn họ.

Cô lạnh băng đứng giữa phòng thí nghiệm, trong mắt đầy sự u ám, có vẻ như...

tất cả mọi người đều đang sợ cô.

Những hình ảnh rời rạc này khiến Lâm Yên sợ hãi và cảm thấy xa lạ.

Nhưng, ngay vào thời khắc đó những hình ảnh này lại biến đổi.

Thay vào đó là hình ảnh cô với Bùi Duật Thành đang ôm nhau ngủ say.

Sau đó là hai người cãi nhau nảy lửa, thậm chí trong cơn mơ hồ cô còn nghe thấy một tiếng nói như có như không đang gọi mình...

“Mę oi...” Cảm giác đau đớn mãnh liệt khiến Lâm Yên tỉnh táo lại, những hình ảnh xuất hiện vừa rồi giống như là ảo giác của cô.

Lâm Yên cố hết sức để thoát khỏi cái lưới đang trói chặt cô, thế nhưng dù cô có cổ đến mấy cũng không thể nhúc nhích nổi.

Cùng lúc đó, trong Vân Gian Thủy Trang.

Bùi Vũ Đường trân trần nhìn Bùi Duật Thành đột nhiên ngã khuỵu xuống đất, cậu ta phun nước trái cây trong miệng ra rồi nhanh chóng chạy tới đỡ lấy Bùi Duật Thành – lúc này đã mất ý thức.

“Anh cả! Anh làm sao thế, anh cả? Người đâu hết rồi, mau tới đây! Anh cả ngất rồi!”

Trên bờ biển.

“...

vẫn giãy giụa được kia, đến bây giờ còn chưa ngất cũng đáng sợ phết đấy, nhất định tao sẽ bán máy với cái giá thật cao.” Gã cầm đầu cười.

Nhưng gã vừa mới dứt lời thì thiết bị dò tìm trong tay gã đột nhiên ré lên những âm thanh cảnh báo chói tai.