Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 234: Hình tượng bị phá hủy!




Im lặng thật rồi này..

Thật sự không kêu nữa rồi.

Đồng hồ gì mà kỳ diệu thể @_@??? Lẽ nào cô là linh đan diệu dược thật à??? Lúc này, Trình Mặc vừa nghe xong một cuộc điện thoại thì đi tới, báo cáo với Bùi Duật Thành: “Ngài Bùi, giáo sư Wilson cùng với đội ngũ bác sĩ đã tới, hiện tại đang ở trong Vân Gian Thủy Trang.

Ngài có muốn để ông ấy kiểm tra tình hình sức khỏe...”.

Không đợi Bùi Duật Thành lên tiếng, Lâm Yên đã giành nói trước: “Bác sĩ tới rồi à? Mau mau để bác sĩ xem bệnh cho ngài Bùi đi!” Trình Mặc nghe xong liền chần chừ nhìn Bùi Duật Thành.

Bùi Duật Thành xưa nay vốn không thích đám thầy thuốc này, nếu không phải trong tình huống đã mất ý thức thì sẽ tuyệt đối không cho phép bọn họ tới gần.

Bùi Duật Thành: “Chuẩn bị xe đi!” Nghe anh nói vậy, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Tốt rồi tốt rồi, hồi phục rồi, cuối cùng thiên hạ cũng thái bình rồi! Cuối cùng bọn họ cũng không cần phải sống cuộc sống lúc nào cũng sợ mất mật, sểnh ra là máu chảy thành sông nữa rồi! Hòa bình muôn năm! Thức ăn cho chó muôn năm! Thế nhưng chỉ có mình Quý Lan vẫn quy tại chỗ, nét mặt càng thêm ấm trầm.

Trong Vân Gian Thủy Trang.

Trên người Bùi Duật Thành cắm đủ loại ống dẫn, anh đang được kiểm tra sức khỏe một cách cặn kẽ toàn diện.

Quá trình kiểm tra không thể bị quấy rầy nên Lâm Yên phải chờ ở khu vườn phía bên ngoài căn phòng.

Trong lúc đang chờ đợi thì mẹ cô – bà Hạ Mộ Vân gọi tới.

Lâm Yên vội vàng bắt máy: “Alo! Mẹ ạ? Có chuyện gì vậy ạ?” Đầu bên kia lập tức truyền đến giọng nói mừng rỡ của Hạ Mộ Vân: “Không có việc gì, không có việc gì! Mẹ gọi là để báo cho con, mẹ vừa mới nhận được tin mọi chuyện đều đã được giải quyết hết rồi! Con không cần lo lắng nữa đầu...”

Lâm Yên nghe xong hết sức ngạc nhiên: “Đã giải quyết hết rồi sao ạ?” Nhanh vậy...

“Đúng thế, mà nói tới cũng thật kỳ lạ! Bên quản lí nhà đất vừa gọi tới báo là kế hoạch có thay đổi nên không cần di dời nữa! Chú Tạ của con cũng gọi tới nói mọi chuyện đã được giải quyết...” Hạ Mộ Vân nói.

“Chỗ ông ngoại thì thế nào ạ?” Lâm Yên hỏi.

“Mẹ đang ở chỗ của ông ngoại con đây, mẹ cũng không rõ tình huống cụ thể như thế nào.

Nhưng nói chung là Nhạc Phong vừa nói cuộc thi vẫn có thể được tiến hành bình thường rồi.” Hạ Mộ Vân thành thật trả lời.

“Vậy là tốt rồi!” Cuối cùng Lâm Yên cũng nhẹ lòng, cô nói: “Bây giờ con đang bận chút việc, đợi lát nữa xong con sẽ qua chỗ ông ngoại tìm mẹ.” “Ừm ừm ừm...

Tiểu Yên à, con không cần vội, cứ đi từ từ thôi biết chưa?” “Dạ, con biết rồi.” Lâm Yên nói chuyện với Hạ Mộ Vân xong liền cúp máy.

Vừa tắt điện thoại quay người lại thì cô thấy Bùi Nam Nhứ đang đứng ngay phía sau cô, chỉ cách cô mấy bước chân.

“ảnh đế Bùi...” Lâm Yến nhỏ giọng nói.

“Cô Lâm, hôm nay thật cảm ơn cô! Nếu không có cô thì có lẽ anh cả của tôi đã thật sự gặp nguy hiểm rồi.” Bùi Nam Nhứ vô cùng cảm kích nói.

Lâm Yên nghe vậy chỉ biết họ nhẹ một tiếng, sự thật thì cô vẫn thấy hơi quẫn bách.

Hôm nay cái tính bốc đồng máu chó của cô đã bộc lộ hết trước mặt thần tượng rồi.

Thật sự là mất hết cả hình tượng! “Trong chuyện này tôi cũng có lỗi, là do tôi quá xúc động! Nếu lúc đó tôi có thể bình tĩnh nói chuyện với ngài Bùi thì có lẽ mọi chuyện đã không náo loạn thành như vậy.” Lâm Yên đáp.

Bùi Nam Nhứ chần chừ nhìn Lâm Yên: “Cô Lâm, có thể mạo muội hỏi cô một chuyện không?”