Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 233: Như vậy thì được




“Để ý.” “Có muốn tôi giúp cô giải quyết bọn họ không?” Đó là câu trả lời của Bùi Duật Thành lúc đấy, cái anh để tâm là những kẻ bắt nạt, nhục mạ cô.

Bùi Duật Thành không phủ nhận là bởi vì anh thật sự nghĩ sẽ làm như vậy, hay là vốn dĩ anh cho rằng cô sẽ không tin anh cho nên anh không giải thích? Tuy sự thật là một vũng bùn bẩn thỉu, nhưng tận sâu trong đó vẫn le lói một chút ánh sáng.

“Khụ...” Bùi Duật Thành ho khan liên tục.

Lâm Yên thấy thể thì giận dữ gầm lên với đám đàn em của Bùi Duật Thành: “Này, người ta đã hộc ra máu rồi mà các người vẫn còn ngây ra đó! Mau gọi bác sĩ!” Đám người tự dưng bị hét vào mặt: “...” Chẳng phải vừa rồi cô chính là người hận không thể giết chết lão Đại của bọn này sao? “Chẳng lẽ tin đồn ngài bị bệnh nặng đến hôn mê bất tỉnh gì đó là thật sao?” Sắc mặt của Lâm Yên trở nên nghiêm trọng.

Bùi Vũ Đường nghe vậy lập tức nhảy ra: “Chị dâu, chuyện này chị không cần lo đâu! Chỉ cần chị ở bên cạnh anh trai em, không cãi nhau đòi chia tay là đảm bảo anh nhà em sẽ khỏe như trâu luôn!” Cái quỷ gì vậy? Lâm Yên trợn trắng mắt với Bùi Vũ Đường: “Cậu làm như tôi là linh đan diệu dược ấy?” Ngay tức khắc Tần Hoan, Tinh Trầm, Trình Mặc đều đồng loạt quay sang nhìn Lâm Yên, trên mặt như viết rõ mấy chữ: Không sai, cô chính là linh đan diệu dược đó! “Tôi hỏi nghiêm túc!” Lâm Yên tức giận nói.

“Em cũng trả lời rất nghiêm túc mà...” Bùi Vũ Đường yếu ớt trả lời.

Chỉ cần anh cả không mất khống chế thì sẽ chẳng có vấn đề gì hết.

Lâm Yên cảm thấy mấy tên đàn em này của Bùi Duật Thành quả thật không đáng tin.

Cô thả Bùi Duật Thành xuống rồi tìm di động của mình, dự định gọi taxi đưa anh tới bệnh viện.

Nhưng cô vừa mới buông cánh tay anh ra thì chiếc đồng hồ màu bạc trên cổ tay Bùi Duật Thành lại bắt đầu kêu tít, tít tít...

Tất cả mọi người: “!!!” Bùi Vũ Đường hoảng sợ nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ nói: “Nhìn đi! Em đã bảo là không thể rời ra được mà! Hai người không thể chia tay!!!”

Hả?

Lâm Yên bị tiếng hét hoảng sợ của Bùi Vũ Đường dọa sợ, vội vàng nắm lấy tay Bùi Duật Thành, âm thanh tốt, tít, tít kia lập tức chậm lại, thế nhưng lần này nó không tắt hẳn.

Lúc này Lâm Yên cũng phát hiện ra, đám đàn em của Bùi Duật Thành bao gồm cả Bùi Vũ Đường nữa, vừa nghe thấy tiếng đồng hồ trên cổ tay của Bùi Duật Thành vang lên thì tất cả đều lâm vào trạng thái khẩn trương.

Vừa rồi lúc Bùi Duật Thành hộc máu thì cái đồng hồ này hình như cũng kêu lên liên hồi.

Lẽ nào cái đồng hồ này là một loại thiết bị đo lường sức khỏe...

dùng để đo lường trạng thái sức khỏe của Bùi Duật Thành? Lâm Yên vô thức nghĩ, chẳng lẽ Bùi Duật Thành và cả chiếc đồng hồ này có liên quan đến cô.

Nhưng cô thật sự không nghĩ ra anh hay nó có liên quan gì đến cô cả.

“Cái này...

không phải đồng hồ đeo tay à? Là thiết bị theo dõi sức khỏe sao?” Lâm Yên thử thăm dò.

Bùi Duật Thành không phủ nhận.

Nghe tiếng đồng hồ vẫn vang lên không ngừng thì Lâm Yên hơi nóng nảy: “Đây là thiết bị theo dõi sức khỏe thật à! Nó cứ kêu mãi không ngừng có nghĩa là tình trạng sức khỏe của ngài đang không tốt? Chẳng phải vừa rồi nó đã im rồi cơ mà? Sao lại kêu lại nữa chứ! Làm...

làm thế nào mới khiến nó ngừng kêu được...” Bùi Duật Thành lẳng lặng nhìn gương mặt gấp gáp đến hoảng loạn của cô, sau đó chậm rãi cúi người xuống đặt một nụ hôn cực nhẹ lên môi cô.

Đi kèm nụ hôn nhẹ như lông vũ này là câu nói: “Như thế này là được.” Sau đó, âm thanh cảnh báo liền im bặt.

Lâm Yên: “...”