Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 232: Không hổ là ba con!




Hình như cô đã hiểu lầm một vài chuyện, những chuyện mà mẹ, chú hay ông ngoại của cô gặp phải không phải do ngài Bùi làm.” Nét mặt Lâm Yên khẽ thay đổi: “Sao cơ...?” Nhưng mà vừa rồi chính Bùi Duật Thành đã thừa nhận mà! Trình Mặc gật đầu, khẳng định: “Thông thường, tất cả chỉ thị của ngài Bài đều sẽ phải thông qua tôi, mà tôi lại chưa bao giờ nhận bất cứ chỉ thị nào như thế cả.” Đêm qua đúng là Bùi Duật Thành đã gọi anh tới, thế nhưng lại không giao cho anh bất cứ chỉ thị nào.

cả đêm qua, anh ta chỉ im lặng đứng một bên nhìn Bùi Duật Thành hút thuốc.

Cho nên việc này không thể nào là do Bùi Duật Thành làm.

Vừa rồi khi nghe Lâm Yên buộc tội Trình Mặc đã rất muốn đứng ra giải thích, thế nhưng tình hình lúc đó anh ta quả thật không thể chen lời vào.

Chưa kể Bùi Duật Thành còn dứt khoát thừa nhận khiến anh ta lại càng không thể lên tiếng.

Hiện tại, thấy cả hai người có vẻ đã bình tĩnh lại, anh ta mới tìm được cơ hội để nói rõ.

Sau khi giải thích xong, anh ta nhìn về phía Quý Lan đang quỳ một chân ở phía góc phòng.

Lúc này, trên mặt Quý Lan đầm đìa mồ hôi lạnh, cô ta căm phẫn nghiến răng nói: “Là do tôi làm, anh Duật không hề biết chuyện này!” Lâm Yên nghe vậy liền nhíu mày, thảo nào lúc trước cô ta lại uy hiếp cô như vậy, hóa ra mọi chuyện đều do một tay cô ta làm ra.

Lúc nãy cố bị cơn tức làm cho mê muội nên vô thức cho rằng mọi chuyện là do Bùi Duật Thành chỉ thị.

Đám người Tân Hoan khiếp sợ nhìn Quý Lan.

“Quý Lan! Cô điên rồi à? Chuyện như vậy mà cô cũng dám làm!” Tần Hoan không thể tin nổi nhìn Quý Lan, anh ta không ngờ lá gan của Quý Lan lại lớn như vậy.

Đến anh ta cũng cho rằng chuyện này là do anh Duật làm.

Bởi vì phong cách hành sự này thật sự quá giống phong cách của Bùi Duật Thành, cho nên Tần Hoan mới hoàn toàn không nghi ngờ gì như vậy.

Ai mà ngờ tất cả lại do Quý Lan tự chủ trương! Quý Lan vẫn dựng thẳng lưng, tỏ vẻ như thể không cho rằng mình đã sai.

Tinh Trầm lắc đầu, lộ vẻ thương hại.

Lâm Yên lạnh mắt liếc nhìn Quý Lan, sau đó phức tạp nhìn về phía Bùi Duật Thành: “Không phải ngài làm...

sao vừa rồi ngài lại nhận?” Bùi Duật Thành không hề đùn đẩy trách nhiệm sang cho Quý Lan, sau một lúc im lặng anh chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Cũng không có gì khác nhau củ, quả thật tôi đã muốn làm như vậy.” Anh không phủ nhận, bởi vì đây chính là suy nghĩ u ám tồn tại trong lòng anh.

Hơn nữa...

chính cô cũng cho rằng là như vậy.

“...” Lâm Yên nghe xong câu trả lời của Bùi Duật Thành thì không thể nói rõ được cảm giác trong lòng mình lúc này là gì.

Sao lại không có gì khác nhau chứ? Kể cả Bùi Duật Thành thật sự muốn làm như vậy đi nữa thì cuối cùng anh vẫn không hề làm.

Kiềm chế hành động của mình trong lúc mất khống chế có bao nhiêu khó khăn-điều này Lâm Yên rõ ràng hơn bất cứ người nào.