Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 231: Không hổ là thuốc an thần mạnh nhất!




Tôi cũng chỉ là tức quá cho nên mới...” Lâm Yên biện hộ.

Vì Bùi Duật Thành đang quá yếu cho nên cô chỉ có thể đỡ lấy anh, để anh tựa hẳn lên người mình.

Nhìn vẻ mặt đau đớn của Bùi Duật Thành, trái tim Lâm Yên đau nhói như bị dao cắt qua, cô nghiến răng nói: “Cùng lắm thì...

cùng lắm thì không chia tay nữa! Chúng ta quay lại! Nhưng...

nhưng ngài không được uy hiếp tôi nữa.

có được không?” Vừa dứt lời, Lâm Yên lại cảm thấy hơi buồn cười.

Cái Bùi Duật Thành quan tâm không phải là bọn họ có chia tay hay không, cái anh quan tâm chính là quyền uy của anh bị người khác khiêu chiến.

Nhưng mà sau một lúc lâu trầm mặc Bùi Duật Thành lại nói: “Được.” Lâm Yên nghe xong liền sững sờ.

Thế này...

thế này là đồng ý...

Dễ dàng như vậy sao??? Nửa ngày sau Lâm Yến mới lấy lại tỉnh táo, cô vui sướng nói: “Ngài chắc chứ? Nhưng...

ngài phải đồng ý với tôi không được làm gì mẹ tôi nữa, bên chú Tạ cũng không được, tôi không thích nghi làm như vậy đâu...” Bùi Duật Thành từ từ mở đôi mắt đen nhánh của mình ra nhìn thẳng vào cô: “Ừm.” Lâm Yên: “Còn cả bên ông ngoại tôi nữa...” Bùi Duật Thành: “Ừm.” Lâm Yên: “???”

Á đù...

Có nhầm kịch bản hay không vậy? Cô làm náo loạn long trời lở đất, dữ dằn với anh như vậy mà chỉ cần nói ngọt vài câu thôi là anh đã đồng ý tất cả mọi chuyện? Lâm Yên sửng sốt nhìn người đàn ông đang dựa vào người mình.

Cho nên...

cô tức điên lên chạy tới đây chọc tức người này để làm cái gì??? Lâm Yên thử thăm dò: “Thế...

cũng không được can thiệp vào công việc của tôi...

Cái gì mà đổi người quản lý hay đổi công ty...

còn quản lí lịch trình của tôi gì gì đó nữa, tôi cũng không thích...

Có được không?” Nhưng lần này Bùi Duật Thành lại không đồng ý: “Không được.” Lâm Yên: “...”

Cái gì cũng đồng ý, tại sao cái này lại không được? Hơn nữa thái độ lại còn cứng như vậy nữa...

Chắc không phải là vì để ý việc cô tiếp xúc với nhiều nam nghệ sĩ khác khi đóng phim đấy chứ? Bùi Duật Thành quan tâm đến cô như vậy sao? Chuyện này sao có thể...

Nhưng mà lần này Lâm Yên lại không nổi cơn tam bành nữa.

Cô đảo đảo mắt, sau đó làm ra vẻ khổ sở đáng thương nhìn anh rồi chắp hai tay cầu xin: “Ưm...

ngài Bùi, việc ngài sắp xếp quản lý công việc của tôi có thể hoãn một thời gian được không? Bên tôi còn có chút chuyện chưa xử lý xong...

Tôi hứa với ngài chờ sau khi tôi giải quyết xong thì nhất định sẽ chuyển qua công ty của ngài, có được không?” Bùi Duật Thành trầm mặc mất mấy giây, sau đó nói: “Được.”

Lâm Yên: “...”

Ô...

Quả nhiên...

Lại đồng ý rồi...

Lâm Yến hơi bất ngờ.

Cô không ngờ Bùi Duật Thành lại dễ dỗ như vậy.

Tít tít tít...

m thanh phát ra từ chiếc đồng hồ đeo tay màu bạc trên tay Bùi Duật Thành ngày càng nhỏ dần.

Cùng lúc đó, đám người nào đó vừa rồi còn như gặp phải đại địch và cuống quýt gọi bác sĩ với chuyên gia tới: “???” Bùi Vũ Đường trợn tròn mắt nhìn Lâm Yên đột nhiên chuyển giọng nũng nịu: “Chẳng phải nói là trong từ điển không có hai chữ chịu thua' sao?” Tần Hoan cũng trân trối nhìn người vừa rồi nghe lời Lâm Yên răm rắp: “Lão Đại nhà tôi đâu thể nào dễ nói chuyện như vậy...” Tinh Trầm nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ đến mức đánh rơi cả kẹo que trong mồm: “Trạng thái cơ thể của anh Duật ổn định lại rồi! Không hổ là...

loại thuốc an thần mạnh nhất!”