Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 228: Chuyện lớn rồi!




Không đúng! Có lẽ đây mới là chính là Bùi Duật Thành.

Khoảnh khắc Bùi Duật Thành xuất hiện, không một kẻ nào trong phòng dám lên tiếng, tất cả đều đồng loạt lùi ra xa, không dám thở mạnh.

Bùi Duật Thành chậm rãi bước xuống, thản nhiên chỉnh lại ống tay áo rồi ngẩng lên nhìn cô gái đang cực kì tức giận trước mắt: “Đã nghĩ kĩ chưa?” Lâm Yên nhíu chặt mày lại, sau đó...

Rầm!! một tiếng, hai tay của cô đập mạnh vào cái bàn ngay bên cạnh Bùi Duật Thành.

Thấy Lâm Yên nổi cơn tam bành như vậy thì Bùi Vũ Đường là người lo lắng hơn bất cứ ai.

Chuyện...

chuyện quái quỷ gì thế này? Chẳng phải bảo chị dâu là thuốc an thần sao! Cái bàn bên cạnh anh cả sắp bị chị ấy đập nát luôn rồi! Trong trí nhớ của Bùi Vũ Đường thì chưa ai dám nói chuyện như vậy với Bùi Duật Thành, lại còn dám đập bàn trước mặt anh! Chết! Chết thật rồi! Sắp xảy ra chuyện lớn rồi! Bùi Duật Thành ngồi xuống ghế sofa, hơi thở của anh lạnh lẽo đến mức Tần Hoan và Tinh Trầm đứng bên cạnh đều ngửi thấy mùi của sự nguy hiểm.

Hai người toát mồ hôi lạnh, quay sang nhìn nhau.

Lâm Yên hung dữ trừng Bùi Duật Thành, nói: “Đừng có nói những lời vô nghĩa, tôi có chuyện muốn hỏi ngài đây!”

“Nói đi.” Anh đáp.

Lâm Yên híp mắt lại: “Chuyện nhà của mẹ tôi, công ty của chú Tạ và đội xe của ông ngoại tôi...

đều do ngài làm?” Bùi Duật Thành không hề phủ nhận, trái lại còn dứt khoát gật đầu: “Đúng vậy.” Lâm Yên lại siết nắm tay một lần nữa, cười lạnh nói: “Ngài nói tôi nhất định sẽ đồng ý là có ý này?” “Cô sẽ đồng ý.” Bùi Duật Thành khẳng định lại một lần nữa.

Nói xong, đôi mắt sâu hun hút tràn ngập nguy hiểm của anh nhìn thẳng vào mắt Lâm Yên.

Lâm Yên hít sâu một hơi, cố gắng đè lửa giận đang sôi sùng sục trong lòng xuống để có thể bình tĩnh nói chuyện với Bùi Duật Thành: “Rốt cuộc ngài muốn thể nào mới chịu buông tha cho người thân của tôi?” “Cô tự biết nên làm thế nào mà.” Bùi Duật Thành không đổi sắc mặt, trả lời cô.

Nếu như hiện tại Lâm Yên không kích động thì có lẽ cô sẽ phát hiện ra trạng thái bất thường của người đàn ông trước mặt cô.

Thế nhưng lúc này cô chỉ cười lạnh và nhớ đến câu nói của cô gái mặc đồ đen vừa nãy - Ngoan ngoãn ở bên Bùi Duật Thành, phục tùng mọi mệnh lệnh của anh ta!

“Làm gì? Ngoan ngoãn làm chim hoàng yến...

à không, là làm nô lệ của ngài? Phục tùng mọi mệnh lệnh của ngài?” Lâm Yên nhìn chòng chọc người đàn ông trước mặt, gằn từng chữ một, “Vậy thì thật xin lỗi, e là ngài Bùi không hiểu con người của tôi rồi! Con người tôi không khác một cục đá vừa cứng đầu vừa khó chơi và ghét nhất là việc bị người khác uy hiếp! Ép quá chỉ có nước nát mà thôi!”

Cô vừa dứt lời, đôi mắt vô hồn như mặt hồ chết của Bùi Duật Thành đột nhiên nổi sóng.

Cùng lúc đó, chiếc đồng hồ màu bạc trên cổ tay của anh bắt đầu kêu lên những tiếng tít tít tít dồn dập.

“Toang...

Toang...

Toang rồi!” Vừa nghe tiếng cảnh báo này, Tần Hoan lập tức biến sắc.

Những người khác cũng đều hốt hoảng ra mặt.

Bùi Vũ Đường lo lắng đến mức xoay vòng tại chỗ: “Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Mấy người mau mau nghĩ cách gì đi chứ!”